Em không phải nhà văn

Nên em không có việc gì để bước qua cánh cổng trụ sở Hội Nhà Văn Việt Nam ở số 9 Nguyễn Đình Chiểu cả, trừ ngoại lệ năm 2009 em phải khốn nạn với các bác.

Đầu tiên là vụ em lỡ bàn phím khui ra việc quan chức của Hội Nhà Văn đạo văn lẫn nhau mang đi Đài Loan, bảo là thơ của mình, để được danh giá với làng văn châu Á. Các bạn nước ngoài thì kinh ngạc và khinh bỉ các bác, còn các bác thì khinh bỉ em (gửi đơn kiện lên tận Bộ Công An yêu cầu Bộ Công An làm rõ mục đích và động cơ của con phản động Trang Hạ đang bôi nhọ các bác) và kinh ngạc thấy dư luận kinh ngạc vì vụ này. Các bác gọi em lên số 9 Nguyễn Đình Chiểu để thương lượng dẹp vụ này.

Em nói thẳng luôn em không phải con chó mà huýt sáo thì chạy ra, gọi tới thì dọn dẹp bãi chiến trường của các bác, chó dọn gì ngoài cứt? Em chỉ đưa ra công luận 3 bài báo vì em là nhà báo và em đảm bảo thông tin chính xác về 3 bài báo đó, chứ còn việc xác minh và kiểm điểm tiếp theo là việc nội bộ của Hội Nhà Văn Việt Nam chứ không phải nghĩa vụ của cô Trang Hạ. Bác Nguyễn Trí Huân, Trưởng Ban Kiểm Tra của Hội, ngồi ở văn phòng tầng 1, nhớ bác này ngày xưa mười mấy năm trước đăng truyện ngắn của em lên Văn Nghệ Quân Đội ấy, bác ấy bảo là đã họp rồi (ý nói cuộc họp cuối tháng 6/2009 mà các báo có đăng) nhưng sang Đài Loan thì tốn tiền quá, mà đây là lỗi của quan chức Hội Nhà Văn chứ không phải lỗi của Hội Nhà Văn.

Tiểu thuyết “Chuyện kể dưới ngọn đèn đường” – Trang Hạ – NXB Văn Học 2010

Em bảo là, chi phí một người đi công tác 1 tuần như thế là 10 triệu đồng, Hội Nhà Văn chi 20 triệu đồng cho 2 đồng chí đi làm việc, đó là cái giá rất rẻ vì 20 triệu đó sẽ mua lại được uy tín của Hội Nhà Văn. Còn cô Trang Hạ tự đi mà xác minh thì em tại sao lại phải hầu Hội Nhà Văn?

Bác nói, nhưng cũng có ý kiến này ý kiến khác, nói là tốn tiền quá, nên thôi, và nguyên văn “Kể cả xác minh được rõ thì chúng tôi cũng có cách đỡ cho chị Hoa” (he he chị Hoa này là chị Hoa quan chức Hội Nhà Văn, không phải chị Trang Hạ mà Hội nhà văn vừa huýt sáo gọi tới chầu trước mặt). Nghe thế mình biết là không cùng tầng bay thì khó lòng đối thoại. Bây giờ cứ bắt máy bay khác bay cùng tầng bay với mình, là thể nào cũng có tai nạn hàng không. Mình chỉ bảo một câu là, bên Đài Loan có gửi thư phản đối hai nội dung của Hội Nhà Văn Việt Nam đưa ra trong cuộc họp vừa rồi đó (họ quan tâm tới mức, tự nhờ người đón đọc báo mạng rồi dịch cho họ xem) và họ khẳng định cái tờ bản thảo mà quan chức Hội Nhà Văn đưa ra thanh minh không phải cái bản thảo trong hồ sơ mà họ đang giữ đâu, bịa đặt đó, họ chờ các bác sang làm việc, có xếp lịch rồi đó, còn có sang không, có định làm cho rõ trắng đen hay để cứt trâu hóa bùn thì là việc của… Việt Nam, hổng phải việc của họ!

Coi như vụ tiền mà Đài Loan trả cho thơ của Lò Ngân Sủn, quan chức Hội Nhà Văn cũng quỵt.

Vụ thứ hai mới là vụ đau tim. Bên Đài Loan tỏ thiện chí muốn Trang Hạ thu xếp để mời tác giả thật của thơ sang, coi như là một cách đính chính với độc giả, “trả lại tên cho thơ” chứ họ cũng… đâu phải chó mà Hội Nhà Văn Việt Nam huýt sáo một phát, chó chạy đi cải chính hộ cho lỗi lầm của chủ? Thế là Festival thơ năm 2009 mời nhà thơ Hữu Thỉnh (với tư cách Tổng biên tập tạp chí Thơ, chứ ko phải tư cách chủ tịch HNV) sang dự, sau khi một mình em lo liệu mọi việc từ làm hồ sơ, dịch thơ, hiệu đính, dịch tiểu sử, làm ảnh, chạy đi chạy lại lên Hội Nhà Văn lo làm giấy mời, xong đến khi đặt vé máy bay xong thì nhà thơ dứt khoát không đưa hộ chiếu và cũng… không đi. Vậy mà suốt mấy tháng ròng mình vất vả chạy đi chạy lại thì bác không hề nói gì, giờ làm lỡ cả mọi việc, chương trình lên rồi, kỷ yếu đã in, đã thuê cả Thánh đường sách ở Đài Bắc trọn một tối cho bác ngồi kể thơ, giờ biết làm sao?

Bác bảo, bác ngồi tầng ba, bác sợ Trung Quốc.

Em bảo, có nhà thơ Trung Quốc sang tham dự bình thường mà. Bác bảo, bác chỉ đi sang Đài Loan tham dự Festival thơ với điều kiện, cô Trang Hạ giúp Hội Nhà Văn nối lại quan hệ với Hội Nhà Văn Trung Quốc.

Kinh ngạc tột độ!

Bác bảo, từ 2006 đến giờ, chính xác hơn là từ khi Thiết Ngưng lên làm chủ tịch Hội nhà văn Trung Quốc, “hội nó” đểu lắm đã lờ “hội của bác” đi. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi hoa và điện mừng bà Thiết Ngưng lên làm Chủ tịch Hội Nhà Văn TQ, “nó” không thèm trả lời. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi hoa và điện mừng Quốc khánh Trung Quốc, “nó” không thèm trả lời. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi công văn mời tham gia giao lưu văn hóa, “nó” không thèm trả lời. Hội Nhà Văn Việt Nam mở hẳn cả một Hội Thảo cho “nó” tại Hà Nội, “nó” chỉ gửi một công chức bàn giấy chả biết gì về văn chương sang chiếu lệ. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi công văn mời tới 35 nhà văn của “nó” sang Hội nghị quảng bá Văn học VN ra thế giới, mà “hội của bác” đặc cách lo toàn bộ chi phí tàu xe đi lại đủ thứ cho nó, vào tháng 1/2010 sắp tới, nó càng lờ đi coi như câm điếc. Giờ lỡ nó lấy cớ vì bác đi Đài Loan mà nó không thèm sang Việt Nam, thì hỏng cả việc lớn của bác à? Giờ Trang Hạ liên hệ với Thiết Ngưng để lo liệu vụ này, đảm bảo ăn chắc thì bác mới đi Đài Loan.

Tản văn “Đàn bà ba mươi” – Trang Hạ – NXB Văn Học 2010

Mình bảo, nó không đi đã có một trăm đại biểu nước khác, lo gì? Trang Hạ lấy tư cách gì để mà làm cái việc này? Bác bảo nhỏ, nhưng khốn nỗi kinh phí của nhà nước chỉ cấp cho các bác để o bế quan hệ với Trung Quốc chứ không phải tiền tỷ hàng năm để làm văn làm chương với quốc tế nào khác. Cái này nó liên hệ mật thiết tới… tiền. He he mình hiểu ra bản chất vấn đề. Nhưng kinh hãi hơn là nhận ra bản thân đang khinh bỉ cái nỗi sợ mà người ta không dám gọi tên là nỗi sợ ấy.

Mọi người cũng chắc đã hiểu ra cách lựa chọn của Trang Hạ. Đã bảo em không làm chó mà, dù có người muốn em trong vị trí chó.

Kết cuộc, 1/2010 năm nay, có bảy sinh viên Trung Quốc cùng hai biên tập viên tạp chí văn học (trong đó chỉ có nhõn 1 người làm nghiên cứu trong lĩnh vực Văn học và có một dịch giả) sang tham gia Hội nghị hoành tráng của các bác Hội Nhà Văn VN. Không hổ danh nước lớn, bên hội trường mình, họ ngủ gật trong mọi buổi người VN độc thoại trên micro không phiên dịch. Những đại biểu ngồi cạnh mình chỉ nhìn họ kỳ lạ và xì xào chứ không đoán ra được bản chất của việc ngủ gật. Làng văn mà, mình chỉ là Thị Nở vô thừa nhận trong cái làng đó (mà còn có nguy cơ chửa hoang với thành phần phản động làng nữa) nên được vào đình gặp Bá Kiến với mõ làng đã hân hạnh tuyệt vời rồi, còn dám hó hé gì?

Mà các bạn Trung Quốc cũng duyên phết, ngủ gật trong làng văn Việt Nam đâu phải một tội?

Advertisement

Một suy nghĩ 122 thoughts on “Em không phải nhà văn”

  1. Em nhận thấy trên đời có nhiều kẻ yêu mình hơn sự thật lắm ! Có nhiều thứ thấy là ghét ! động vào là bẩn tay ! cứt mà ! Chị dám động vào nó em phục chị !

  2. @trangha… Cuôc sông cua em thê nào. Sau khi post bài này em có bj j j ko? Em duñg cam lám, anh ko bít dông lüc j em víêt dc vây, nêú có j dó em phai làm toáng lên nhá. Hy vong ban lãnh cua em dó. Chúc em khoe

  3. Bài viết nóng quá, thực và tàn nhẫn. Nấu chè xôi cúng đổi tên cho CT Hội NVVN HT thành Hủ Thủm đi.

  4. Có một bài không fửa lè thơ ,nhơn dịp đọc bài này của chị . bổng ngứa tay vít nhởm . mong chji đọc xong đừng xỉu
    Em không fửa nhà zăn
    Em chỉ jiết lăng nhăng
    Chẳ như con lăng quăng
    Nhưng khối bác nhà văng
    Đọc xong
    Mặt nhăn
    Như khỉ
    Em not Writer
    Nhưng em không ở dơ
    Em không lơ mơ
    Về
    Nhân quyên
    Dân chủ
    Em cũng không dại khờ
    Về
    Thực trạng
    Nước Việt
    Dấu yêu
    Nhưng khối bác bí…t thơ
    Mặt cứ đơ đơ
    Mắt lờ đờ
    Thẩn thờ
    Sợ
    Như trẻ thơ
    Gặp
    Ba bị hay ba tàu
    Mỗi khi
    Nghe
    Tiến triển
    Hoà bình

  5. Bác Chủ tịch HNV nếu còn chút sĩ diện thì sẽ chui xuống đất mà ở đi, dĩ nhiên nếu không còn thì thôi.

  6. Chị chửi hay lắm, nghe chị chửi mà đã cái tai (dù chưa nghe giọng =.=’), sướng con mắt. Dù sao cũng thật may khi ở cái thời đại internet này, chứ nếu không ôm mãi cái mớ tức tưởi ở trong lòng mà không có chỗ nào để xả thì có ngày chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên do. ^.^

  7. Hình ảnh Hữu Thỉnh đã trở nên thảm hại kể từ khi anh ta tham lam, cố đấm ăn xôi nhiệm kỳ III. Một nhân cách tởm lợm như thế thì làm sao có văn chương đích thực? Mình đã thu hết các tác phẩm của anh ta, cho vào toilet. Tiếc nỗi loại giấy in này lại không dùng vào việc đó được, đem đốt thì sợ ô nhiễm môi trường.
    Trang Hạ ơi, các bạn ơi, biết xử lý với đống rác rưởi đó thế nào bây giờ?

  8. Doc xong bai viet cua chi cung thay nhieu thong tin thu vi. No lam nguoi ta cam giac ngan ngam, ca cam giac thoa man biet duoc bo mat that cua chu tich HNV (neu nhung dieu chi viet la dung). Nhung lieu co thay doi dc gi dau, ong ay van tai dac cu kia kia, cai hoi cua ong ay van truong ton thoi. Tam trang cua nh nguoi quan tam chi nhu qua bong, cang qua xi ra mot chut roi sau do lai bi bom cho cang lai thoi ma …

  9. Trước đây, có đọc vài truyện ngắn của Trang Hạ, thích, nhưng bây giờ đọc bài này lại càng thích hơn nhiều vì đã giúp rõ thêm bộ mặt thật đáng tởm lợm của bọn văn nô và nhất là có thêm một blog rất xứng đáng để mình đọc. Cám ơn bạn rất nhiều.

  10. Pingback: Mười Sáu
  11. Đừng bao giờ là chó, mà hãy là chó rừng!

    Chó rừng kia xương ngoài da bọc,
    Bởi chó nhà săn-sóc trông nom
    Bữa kia gặp một chó xồm,
    Tròn quay béo mượt, phải hôm chạy quàng
    Chó rừng cũng tính choang một mẻ,
    Vồ anh kia mà xé thit ra.
    Ngặt rằng chó lớn thực-thà,
    Ví bằng đấu sức ai đà dám đoan
    Rằng chó rừng quyết toan được trận,
    Sơn-cẩu ta đành phận khiêm-cung.
    Lại gần rủ-rỉ nói cùng,
    Khen anh chó nọ mượt lông đẫy mình.
    Chó rằng: — Ví tiên-sinh muốn vậy,
    Có khó chi việc ấy mà thèm,
    Ngài nên từ chốn sơn-nham,
    Là nơi kham khổ ở làm chi đây.
    Gầy lõ thịt một dây cùng kiết,
    Các ông đây thảm-thiết đói dài.
    Được bữa hôm khó bữa mai,
    Tháng ngày chăm chắm miệng nhai vẫn thèm
    Cứ theo ta thử xem một chuyến.
    Chó rừng bèn gạ chuyện một khi:
    — Muốn được vậy phải làm gì?
    Đáp rằng: — Công việc khó chi đâu mà
    Đồ rách rưới đi qua cửa ngõ,
    Thì sủa ran đuổi nó đi xa;
    Ngày ngày nịnh hót chủ nhà,
    Vẫy đuôi mừng rỡ ai mà chẳng thương.
    Chỉ có vậy bữa thường cơm cháo,
    Thịt cùng gà xương xẩu thiếu chi.
    Lại còn chủ mến vuốt ve.
    Chó rừng ưng vậy đi theo nửa đường.
    Chợt nom thấy một khoang cổ chó.
    Hỏi khoang gì, thì nó chối không.
    Hỏi đi hỏi lại kỳ cùng,
    Cho ra cái vết trụi lông là gì.
    Chó một mực lì lì chẳng nói:
    — Cái vật này, ngài hỏi làm chi?
    Tái tam hỏi lại hỏi đi,
    Thì ra vết xích còn ghi rành rành.
    — Chết nỗi! Thế ra anh phải buộc!
    Muốn chạy dong không được hay sao?
    Chó rằng: — Buộc mãi đâu nào,
    Họa là mới xích chẳng bao lâu mà.
    — Dẫu chẳng mấy cũng là phải xích,
    Cái tự do, gì thích cho tầy!
    Thôi thôi, mặc bữa no say,
    Ngàn vàng hồ dễ sánh tầy thảnh thơi!
    Chó rừng chạy riết một thôi.

  12. Em Trang Hạ này hay thật, ma lại xinh nữa. để anh tìm đọc tác phẩm của em. Ô! thì ra chính khí vẫn còn mà lại ở miệng một cô gái; trời ạ! dù sao vẫn còn may cho cái xứ Annamite này

  13. mấy ông già bà cụ bảo thủ í mà họ leo lên dc cái chức nớ cũng là do bợ đỡ nhau mà lên cả
    thủ đoạn lắm gừng càng già càng cay mà
    Chị Trang Hạ hok bít có sống iên w mấy cụ cả nì hok nhỉ lo lo sao í

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s