Nên em không có việc gì để bước qua cánh cổng trụ sở Hội Nhà Văn Việt Nam ở số 9 Nguyễn Đình Chiểu cả, trừ ngoại lệ năm 2009 em phải khốn nạn với các bác.
Đầu tiên là vụ em lỡ bàn phím khui ra việc quan chức của Hội Nhà Văn đạo văn lẫn nhau mang đi Đài Loan, bảo là thơ của mình, để được danh giá với làng văn châu Á. Các bạn nước ngoài thì kinh ngạc và khinh bỉ các bác, còn các bác thì khinh bỉ em (gửi đơn kiện lên tận Bộ Công An yêu cầu Bộ Công An làm rõ mục đích và động cơ của con phản động Trang Hạ đang bôi nhọ các bác) và kinh ngạc thấy dư luận kinh ngạc vì vụ này. Các bác gọi em lên số 9 Nguyễn Đình Chiểu để thương lượng dẹp vụ này.
Em nói thẳng luôn em không phải con chó mà huýt sáo thì chạy ra, gọi tới thì dọn dẹp bãi chiến trường của các bác, chó dọn gì ngoài cứt? Em chỉ đưa ra công luận 3 bài báo vì em là nhà báo và em đảm bảo thông tin chính xác về 3 bài báo đó, chứ còn việc xác minh và kiểm điểm tiếp theo là việc nội bộ của Hội Nhà Văn Việt Nam chứ không phải nghĩa vụ của cô Trang Hạ. Bác Nguyễn Trí Huân, Trưởng Ban Kiểm Tra của Hội, ngồi ở văn phòng tầng 1, nhớ bác này ngày xưa mười mấy năm trước đăng truyện ngắn của em lên Văn Nghệ Quân Đội ấy, bác ấy bảo là đã họp rồi (ý nói cuộc họp cuối tháng 6/2009 mà các báo có đăng) nhưng sang Đài Loan thì tốn tiền quá, mà đây là lỗi của quan chức Hội Nhà Văn chứ không phải lỗi của Hội Nhà Văn.

Em bảo là, chi phí một người đi công tác 1 tuần như thế là 10 triệu đồng, Hội Nhà Văn chi 20 triệu đồng cho 2 đồng chí đi làm việc, đó là cái giá rất rẻ vì 20 triệu đó sẽ mua lại được uy tín của Hội Nhà Văn. Còn cô Trang Hạ tự đi mà xác minh thì em tại sao lại phải hầu Hội Nhà Văn?
Bác nói, nhưng cũng có ý kiến này ý kiến khác, nói là tốn tiền quá, nên thôi, và nguyên văn “Kể cả xác minh được rõ thì chúng tôi cũng có cách đỡ cho chị Hoa” (he he chị Hoa này là chị Hoa quan chức Hội Nhà Văn, không phải chị Trang Hạ mà Hội nhà văn vừa huýt sáo gọi tới chầu trước mặt). Nghe thế mình biết là không cùng tầng bay thì khó lòng đối thoại. Bây giờ cứ bắt máy bay khác bay cùng tầng bay với mình, là thể nào cũng có tai nạn hàng không. Mình chỉ bảo một câu là, bên Đài Loan có gửi thư phản đối hai nội dung của Hội Nhà Văn Việt Nam đưa ra trong cuộc họp vừa rồi đó (họ quan tâm tới mức, tự nhờ người đón đọc báo mạng rồi dịch cho họ xem) và họ khẳng định cái tờ bản thảo mà quan chức Hội Nhà Văn đưa ra thanh minh không phải cái bản thảo trong hồ sơ mà họ đang giữ đâu, bịa đặt đó, họ chờ các bác sang làm việc, có xếp lịch rồi đó, còn có sang không, có định làm cho rõ trắng đen hay để cứt trâu hóa bùn thì là việc của… Việt Nam, hổng phải việc của họ!
Coi như vụ tiền mà Đài Loan trả cho thơ của Lò Ngân Sủn, quan chức Hội Nhà Văn cũng quỵt.
Vụ thứ hai mới là vụ đau tim. Bên Đài Loan tỏ thiện chí muốn Trang Hạ thu xếp để mời tác giả thật của thơ sang, coi như là một cách đính chính với độc giả, “trả lại tên cho thơ” chứ họ cũng… đâu phải chó mà Hội Nhà Văn Việt Nam huýt sáo một phát, chó chạy đi cải chính hộ cho lỗi lầm của chủ? Thế là Festival thơ năm 2009 mời nhà thơ Hữu Thỉnh (với tư cách Tổng biên tập tạp chí Thơ, chứ ko phải tư cách chủ tịch HNV) sang dự, sau khi một mình em lo liệu mọi việc từ làm hồ sơ, dịch thơ, hiệu đính, dịch tiểu sử, làm ảnh, chạy đi chạy lại lên Hội Nhà Văn lo làm giấy mời, xong đến khi đặt vé máy bay xong thì nhà thơ dứt khoát không đưa hộ chiếu và cũng… không đi. Vậy mà suốt mấy tháng ròng mình vất vả chạy đi chạy lại thì bác không hề nói gì, giờ làm lỡ cả mọi việc, chương trình lên rồi, kỷ yếu đã in, đã thuê cả Thánh đường sách ở Đài Bắc trọn một tối cho bác ngồi kể thơ, giờ biết làm sao?
Bác bảo, bác ngồi tầng ba, bác sợ Trung Quốc.
Em bảo, có nhà thơ Trung Quốc sang tham dự bình thường mà. Bác bảo, bác chỉ đi sang Đài Loan tham dự Festival thơ với điều kiện, cô Trang Hạ giúp Hội Nhà Văn nối lại quan hệ với Hội Nhà Văn Trung Quốc.
Kinh ngạc tột độ!
Bác bảo, từ 2006 đến giờ, chính xác hơn là từ khi Thiết Ngưng lên làm chủ tịch Hội nhà văn Trung Quốc, “hội nó” đểu lắm đã lờ “hội của bác” đi. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi hoa và điện mừng bà Thiết Ngưng lên làm Chủ tịch Hội Nhà Văn TQ, “nó” không thèm trả lời. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi hoa và điện mừng Quốc khánh Trung Quốc, “nó” không thèm trả lời. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi công văn mời tham gia giao lưu văn hóa, “nó” không thèm trả lời. Hội Nhà Văn Việt Nam mở hẳn cả một Hội Thảo cho “nó” tại Hà Nội, “nó” chỉ gửi một công chức bàn giấy chả biết gì về văn chương sang chiếu lệ. Hội Nhà Văn Việt Nam gửi công văn mời tới 35 nhà văn của “nó” sang Hội nghị quảng bá Văn học VN ra thế giới, mà “hội của bác” đặc cách lo toàn bộ chi phí tàu xe đi lại đủ thứ cho nó, vào tháng 1/2010 sắp tới, nó càng lờ đi coi như câm điếc. Giờ lỡ nó lấy cớ vì bác đi Đài Loan mà nó không thèm sang Việt Nam, thì hỏng cả việc lớn của bác à? Giờ Trang Hạ liên hệ với Thiết Ngưng để lo liệu vụ này, đảm bảo ăn chắc thì bác mới đi Đài Loan.

Mình bảo, nó không đi đã có một trăm đại biểu nước khác, lo gì? Trang Hạ lấy tư cách gì để mà làm cái việc này? Bác bảo nhỏ, nhưng khốn nỗi kinh phí của nhà nước chỉ cấp cho các bác để o bế quan hệ với Trung Quốc chứ không phải tiền tỷ hàng năm để làm văn làm chương với quốc tế nào khác. Cái này nó liên hệ mật thiết tới… tiền. He he mình hiểu ra bản chất vấn đề. Nhưng kinh hãi hơn là nhận ra bản thân đang khinh bỉ cái nỗi sợ mà người ta không dám gọi tên là nỗi sợ ấy.
Mọi người cũng chắc đã hiểu ra cách lựa chọn của Trang Hạ. Đã bảo em không làm chó mà, dù có người muốn em trong vị trí chó.
Kết cuộc, 1/2010 năm nay, có bảy sinh viên Trung Quốc cùng hai biên tập viên tạp chí văn học (trong đó chỉ có nhõn 1 người làm nghiên cứu trong lĩnh vực Văn học và có một dịch giả) sang tham gia Hội nghị hoành tráng của các bác Hội Nhà Văn VN. Không hổ danh nước lớn, bên hội trường mình, họ ngủ gật trong mọi buổi người VN độc thoại trên micro không phiên dịch. Những đại biểu ngồi cạnh mình chỉ nhìn họ kỳ lạ và xì xào chứ không đoán ra được bản chất của việc ngủ gật. Làng văn mà, mình chỉ là Thị Nở vô thừa nhận trong cái làng đó (mà còn có nguy cơ chửa hoang với thành phần phản động làng nữa) nên được vào đình gặp Bá Kiến với mõ làng đã hân hạnh tuyệt vời rồi, còn dám hó hé gì?
Mà các bạn Trung Quốc cũng duyên phết, ngủ gật trong làng văn Việt Nam đâu phải một tội?
Đời chó thế! Dân mình nai lưng nộp thuế để nuôi…cho nó hầu hạ ăn cứt, sợ hãi chủ khác, xem trên Tivi thấy mặt thằng Thỉnh cứ hây hây như vừa ăn cứt Tàu xong./.
Chào TH, lâu rồi mới vào blog của e để đọc.
A cũng có người nhà trong HNV, thấy nói bác chủ tịch gần đất xa trời mà vẫn tái đắc cử nhiệm kỳ 3 thì phải.
Chán cho những người tài đức tâm và tầm thì ít, nhưng ôm ghế dính hơn sắt hút nam châm.
Thế nhưng họ được chỉ thị bợ đ… cái thằng khựa thì họ thực sự đáng bị khinh hơn loài … chuyên đi dọn …
Chúc e năm mới sức khỏe, hạnh phúc, thành công và có nhiều bài viết hay cho người hâm mộ
Cảm ơn Trang Hạ về bài viết!
Mình biết Trang Hạ qua các truyện ngắn thuở “ngày xưa”. Nay mới biết Trang Hạ tuyệt vời (ở tất cả các nghĩa) như vậy. Xin được nghiêng mình trước một nhân cách. Và thở dài cho … trước một … cục cách!
Nếu có thời gian, mong TH cho một lời đáp, qua mail càng tốt!
Hoan hô Trang Hạ hoan hô
Nếu không ai biết nào ngờ…thế đây
Thật là một lũ mặt dày
Một phường bịp bợm thương vay khóc nhờ.
Cầm cân nảy mực…văn thơ
Mà sao nhà nghỉ phòng chờ… lưu manh
Ô dù cõng chú cắn anh
Lừa bịp dọa nạt một vành giống nhau.
Trèo cao giờ té mới đau
Quái chiêu xài mãi phép màu được sao
Gãy răng chẳng còn chiếc nào
Ăn trên ngồi chốc mâm cao cỗ đầy.
Thiên hạ kinh bỉ chúng mày
Lôi ra ánh phơi bày bàn dân
Ăn mặn khát nước bất nhân
Nhãn tiền quả báo cán cân ở đời.
Ngu si dốt nát nực cười
Bày dặt thơ phú lưới trời thoát sao
Đài loan quốc tế anh hào
Thi nhau nước MIếng nhổ vào Vietnam.
Thôi thôi khỏi phải nghị bàn
Giải tán cho sớm kẻo mang tiếng…hèn
Khỏi đánh trống khỏi thổi kèn
Đám ma một lũ hạ hèn..tụi bay.
Xin lỗi Chị Trang Hạ và các bạn đọc vì đã commen những từ ngữ ko tế nhị. Tôi đảm bảo nếu bài viết này lộ ra thời kỳ bao cấp chắc chị Trang Hạ sẽ bị rũ tù giống như tập thơ – Cửa Mở- của nhà thơ Việt Phương từ nhưng năm 1970 chẳng hạn. Chẳng hiểu sao tận thời điểm này người ta còn hù dọa gọi ( Con Phản động Trang Hạ ) . Chán không được lai quay ra ve vãn tính bịt miệng thế gian.Nếu chụyên ở trong nuớc thì còn có thề …châm trước…Đằng này ra quốc tế mà con vậy thật là đẹp mặt và nhục nhã vô cùng.
Từ mai ra đường tụi tây hỏi tui ko dám nhận mình là ngừoi Vietnam nữa rùi…huhuhu.
cha cha …giống cái giọng tưng tửng của Trần Đăng Khoa khi xây dựng chân dung mấy ông nhà văn ghê vậy thôi thì cũng như mọi lỗi lầm chỉ tại cơ chế thôi đâu ai muốn vậy…
Hồi xưa viết được mấy câu thơ mơ sau này làm nhà văn XHCN. Giờ biết nó vừa THỐI vừa NÁT thế thì đi làm người bốc phân xanh còn vinh dự hơn.
Đọc bài này như uống nước chanh không cho đường ấy. Nhưng vẫn thích đọc
bài viết có gì đó rất hay 🙂
Nice chị Trang Hạ. Mong chị luôn mạnh khỏe