Love – why not come yet?

Bản tiếng Anh của tản văn Trang Hạ “Vì sao tình yêu chưa tới?” đăng trên Tạp chí Nữ Doanh Nhân bản tiếng Anh, tháng 6/2012

Vô cùng cảm ơn các anh chị đã giúp Trang Hạ hiệu đính bản tiếng Anh này:

Anh Hà Nguyễn

Chị Linh Phan

Anh Ralph Hurtado

LOVE – WHY NOT COME YET?

Author: Trang Ha

Where can your ideal love be found? Where can you find Mr. Perfect, who is ready to love you and possesses all the desired qualities a man should have?

Some female friends of mine, who are about 40, have never been in love with anyone. To be exact, they have never heard flirting words from men.

You took interest in a male classmate at high school, but you just kept it a secret. During your university days, you would always join in a group of female best friends whenever there was a meeting with students from other schools. Going to work, you got infatuated with your boss who was, however, married. You found all other colleagues, apart from your boss, childish and tasteless. Your friends got married, one by one, when they were about or over thirty years of age. At such an age, you got packed and left for your overseas studies. You then met another group who studied abroad because of having never been married. So you were able to feel how wise it was to pick up a life of singleness and freedom.

With no intention of marrying foreign guys, you took your overseas studies as a chance to experience a collection of cafés and bookstores in another country. You wouldn’t return until your feet started to get tired. On returning to Vietnam, you became an adopted mother of your fellows’ children. Whenever the New Year holidays approached, you got busy preparing lucky money for children not your own.

An idea suddenly sprung up to your mind, i.e., the ambition to explore Tibet. You then rushed off, following a group of online acquaintances. The journey gave you some enlightenment, both physical and mental. You soon became a reader of horoscope books. The more you read, the more interest you took. You wondered why you had not taken interest in traveling and the science of mysteries sooner. You get your working day at your office started with some reading of online newspapers. You also drop by blogs or the Facebook pages of your friends. There is a posting that keeps you longer than usual:

A construction firm has just won a bid. Its Director was the guy who once slept next to your shoes during the camping trip in your university days. It was quite a long time ago. Time flies! Such a period of time is long enough for an immature and childish adolescent to grow into a serious and successful man, yet he was not a part of your life.

The Sales Manager of a company answered in an interview about complaints from customers. The manager used to be nothing more than a dumpy girl. It is so unexpected that her father was former Deputy Manager of the mother company. Power just passes on throughout the familial relationships.

You find a few more good reasons to stay at this table with this computer and to browse through online news every morning.

A language school is recruiting students and offering attractive discounts on school fees. The guy running the school was once keen on online forums and got involved in several harsh quarrels with you. While he has already started his own business, you are still recollecting your distant memories.

Leaving the computer screen for some phone calls, you then get back to your seat where you again drop by your favourite websites.

~ ~ ~

At the age of 15, you could be easily touched by flirting words from a boy no matter who he was. You didn’t care about either his personality traits or his family background. His academic excellence would mean everything.

At the age of 20, it was the time of romantic love. You were ready to kick your follower just because he didn’t know what your favourite flowers were. Those who said sweet words could absolutely win your heart.

At the age of 30, an ideal image had to be a man both romantic and independent financially, also well-behaved and in favour of your relatives and friends.

At the age of 40, things started getting complicated. A desired man was supposed to be romantic, independent financially, well-behaved, also well-informed about current affairs, tasteful, known via the Internet, and not a home dictator. Above all, he had to be unmarried.

What would the ideal image of a lover be like at the age of 50?

You may never recognize that the ideal man at forty years of age is the childish guy in his twenties, the guy in his thirties struggling with life and career that you have left behind. You have never fallen in love with anyone as you have never given the childish guy a chance.

Not all the best things in life are wrapped in the best package. Understandably, you did let a good man go beyond your reach only because he did not look chic and said sweet words. He did not know how to win your heart either. He did not even have glowing success at the time he met you.

An honest and considerate man might look pretty clumsy. He has no idea of what kind of flowers you like, what kind of promise you prefer and what kind of compliments you love to hear. That’s why you leave him behind at the age of 20.

A successful man may originally be an arrogant man with big self-illusions on the way to establishing himself. He is hectic with every single opportunity that comes to him. You find it hard to fall in love with such a weird guy.

A good husband who loves his wife and children, and knows how to shoulder the burden with you, might be a heavy smoker who is absent-minded and scruffy-looking, comes from a poor family background, rides a run-down motorbike, and has no idea of the ‘in’ movies and singers. Again, you have missed a potential husband right at the first round.

Amidst the despair at your current life, you keep sobbing with romance movies which feature handsome guys who are faithful and passionate in love, successful in life, and always ready to please their girlfriends. ‘Where can good men be found?’ you think unhappily, ‘From whom can I hear three words – I love you? Why are good men already married? Where are unmarried good men? Where and where?’

They are not beyond your reach. In fact, they have always been beside you since your early adolescence up until your middle age.

The problem is you have never been aware of who they are.
 

Rượu, thuốc lá, nước hoa và 18+

(Bài dành cho tuổi trên 18)

Mấy hôm nay thèm  thuốc lá khủng khiếp. Nhưng không hút, không phải vì không kiếm ra loại thuốc quen thuộc. Chạy vào nội thành bây giờ đầy chỗ bán! Mà là trong cảm giác thèm này hoàn toàn không chỉ là thèm khói thuốc.

Vì gần đây nhất, là bạn Cho đưa thuốc lá mời mình, đúng loại trước đây mình hút, mình đã bất giác có phản xạ là đưa tay ra, nhưng ngay lập tức lắc đầu. Vì có hai lý do rất quan trọng lúc ấy:

1. Không có một bao diêm nào đẹp trong tay mình. Thứ diêm thơm, màu gỗ trắng ngà bọc đầu diêm đỏ hoặc nâu đều tăm tắp, vỏ bao diêm được thiết kế thật trang nhã và dễ chịu, thường từ những khách sạn cao cấp mới thấy có. Thà chết còn hơn phải châm thuốc bằng bật lửa tàu và thứ diêm quảng cáo lô đề.  

2. Không có cái bật lửa mình yêu trong tay mình. Có một thời gian mình điên cuồng sắm các loại Zippo, sắm về để bật một đôi lần, có người khen đẹp là cho liền. Mình không hề mê tín nên không tin cho người khác bật lửa là bản thân mất luôn tài lộc. Thế nhưng hình như người khác lại tin sái cổ hay sao ấy, nhiều người cứ rình để xin. Sau rồi xót tiền không mua nữa, chỉ giữ một cái duy nhất (mà lại là cái duy nhất ko phải là Zippo!) có chạm hoa văn trắng trên nền inox pha, như một thứ trang sức cách điệu. Xong, một ngày có một anh đẹp giai phong độ bốn mươi chín tuổi thấy mình bật lửa châm thuốc thì khen lấy khen để, mình cho nốt. Cho xong đi về nghĩ thầm, trời ơi cha kia không tặng mình thì thôi, mình bỗng dưng đi tặng cho hắn cái thứ mà yêu đến độ, tận giờ không quên nổi! Và sau này cứ phải lẳng lặng để ý xem ở đâu, website nào, bách hóa nào có thể xuất hiện cái thứ hai như thế! Biệt tăm tích!

Cộng thêm bốn năm triền miên mang thai và nuôi con nhỏ, bỏ thuốc lá là đương nhiên rồi! Giờ không ai ngăn hút nữa, nhưng cảm giác của bản thân mình ngăn mình hút thuốc. Cái ngọn lửa đầu điếu thuốc không hiểu sao đã luôn quyết định phần quan trọng trong cảm giác và cảm hứng của bản thân mình. Dù người khác châm thuốc bằng cái gì, bản thân mình lại hoàn toàn không bận tâm và cũng không quan tâm.

Trong đời sống, có rất nhiều lần, mình đã không làm điều gì đó, không gặp ai đó, không đi đâu đó, chỉ vì cái cảm giác trong nội tâm của bản thân ấy ngăn mình lại.

Cuộc gặp gỡ thân tình thật đấy, nhưng rượu vang (đúng nhãn hiệu mình ưa) rót ra cốc dã chiến, mình thật sự nhấp môi như một cực hình, bị ép. Vì thực sự không thể làm sao thấy rượu thơm và thứ vị chát hơi chua nhẹ ấy ở giữa những bàn ghế lổng chổng, cốc nhựa to như cốc cocacola, và người đối diện vừa uống vừa lấy ống tay áo quệt miệng để kịp góp lời rôm rả. Nếu không có không gian và tâm trạng, thì việc uống rượu chỉ đơn thuần là chạm cốc và uống lấy uống để, bên trong cốc là cái gì chả quan trọng nữa! Hoặc nói khó nghe hơn, đó chi đơn giản là việc… uống lấy được! Mình có tham tục, nhưng cũng chưa tham tục đến mức độ ấy!

Mình ghê sợ nhất là cái chai rượu trắng đặt trong quán phở sáng. Đó là thứ làm cho mình thấy đàn ông xấu xí nhất! Mình tin là những người đàng hoàng và bận rộn, không bao giờ chuẩn bị một ngày mới bằng cách chiêu ngụm rượu trắng cho trôi miếng thịt trong cổ, rồi lên đường đến nhiệm sở.

Có lần trên blog cũ, cách đây 6 năm, mình có một lần lỡ dại viết lời chia sẻ rằng, mình chỉ thích hương vị X.O trong quán bar, Martell trong phòng khách nhà người khác, Chivas 12 năm ở nhà mình, đặc biệt thích Absolut uống một mình. Ngoài ra không hề thích chúng ở những không gian khác, thời điểm khác. Vài bạn đọc nhảy vào sừng sộ liền, tôi thật quá thất vọng với nhà văn tôi yêu, trước đây toàn chim hoa bướm mà bây giờ rượu và nước hoa, rất vật chất và tầm thường. Rồi những người không có rượu ngoại uống như chị thì họ nghĩ sao, họ sẽ cảm thấy thế nào khi thua kém chị? Mình nhớ một cô phụ trách PR của một tập đoàn trong Sài Gòn còn viết hẳn một bài lên án Trang Hạ về vụ… rượu!

Giả như họ chịu khó đọc kỹ lại một chút, để thấy tất cả những nhãn rượu đó đều chỉ là những thứ rượu khá bình dân và vừa túi tiền, và cái mà Trang Hạ tìm kiếm là cảm giác trong một thời điểm nào đó, chứ hoàn toàn không phải là cần… rượu.

Cái cảm giác thèm khát một cảm giác, như thế, đôi khi khiến mình thấy thật chênh vênh. Mình không thèm thứ ăn uống hút và nhận, mình thèm cái hành trình cảm nhận, thứ cảm xúc luôn khiến mình kinh ngạc bởi, nó có thể đến từ những thứ rất vật chất và cụ thể, nhưng cảm giác thăng hoa và khoái lạc náu kín trong đáy sâu tâm hồn thì như reo lên hân hoan và vui sướng một cách buồn rầu.

Vui sướng là bởi thấy vẻ đẹp của cuộc sống bằng sự nhạy cảm của những giác quan.

Buồn đau là bởi nhận ra chỉ mỗi mình hiểu rõ về những gì mình đang cảm nhận.

Đó là lý do vì sao, có thể mình sẽ khỏa thân đi qua cái nhìn. Có khi mình sẽ chậm rãi mặc từng thứ đồ trong lúc được ngắm. Có thể tắm như một cuộc trình diễn trong mắt khác, hoặc nhanh chóng tắt hết mọi nguồn sáng như muốn trốn cảm giác khỏa thân trong ánh sáng.

(trích một đoạn trong một chương của thứ mà mình đang viết)