Xác ướp đàn bà mặc thời trang công sở

mimcuoimummyBạn đã từng xem phim “Xác ướp Ai Cập” chưa? Lần đầu tiên xem phim này (và cả những phim sau có hình ảnh xác ướp xuất hiện) tôi luôn băn khoăn tự hỏi:

Tại sao xác ướp không mặc váy? Hình như thế gian này chỉ tuồng một giống đàn ông đứng dậy khua khoắng dọa dẫm? Hay đàn bà không được ướp xác theo cách của đàn bà, tức là lồng xác ướp vào trong một cái váy? Bởi rõ ràng thời Ai Cập cổ đại, thế giới này đã xuất hiện thứ thời trang cuộn tròn một người đàn bà trong vải kia mà!

Tôi nhớ là từ hồi tôi bắt đầu… biết nhớ, tức là chừng bắt đầu đi học tới giờ, trong đầu tôi chỉ toàn dấu hỏi. Và có lẽ tôi sống được cho đến giờ, một phần lớn nhất, say sưa và mê mải nhất của đời mình, là tự đi tìm những câu trả lời cho những dấu hỏi miên man bất tận trong đầu mình. Tôi không phải là chuyên gia ướp xác, nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn với bạn rằng, lồng xác ướp vào một cái váy đẹp cũng không làm thay đổi lịch sử nhân loại, cũng không khiến cho thế giới này trở nên tồi tệ hơn. Thế thì tại sao lại không?

Chúng ta thường nhìn thấy xác ướp được quấn băng trắng toát từ đầu tới chân. Nên chúng ta nếu chỉ nhìn thôi, không bao giờ biết bên trong những lớp băng trắng như thạch cao ấy thực sự chứa đựng cái gì! Chúng ta chỉ có thể đoán rằng, ngày xưa, những người được ướp xác, đàn ông thì rất quyền quý giàu sang, đàn bà thì rất đẹp đẽ quyền lực. Mọi ước đoán đó chỉ là ước lệ và tương đối, bởi ngay cả nhà cổ sử hay chuyên gia khảo cổ cũng không thể đưa ra đáp án cuối cùng chính xác 100% rằng, bên trong cái “xác ướp” đó thực sự là ai?

Tôi thường đi dọc những con phố giờ tan tầm với cảm giác bùi ngùi, đường đông, xe lắm, người nhiều, mọi công sở luôn đổ ra đường những con người ưu tú nhất của nó. Và dù chúng ta là ai, cuối ngày chúng ta cũng phải rời công sở về nhà, trừ phi chúng ta làm nghề bảo vệ  ban đêm, ta ngủ đêm tại một công sở.

Tôi đã tự cho phép mình về hưu từ tuổi 37. Nên giờ tan tầm là một cảm giác lạ lùng, ta sẽ thảnh thơi chạy xe giữa một rừng thời trang công sở. Những đám tắc đường là một cuộc trình diễn thời trang công sở, mà ở đó, ngay cả một anh lái taxi hay đi chở bếp gas cũng có đồng phục! Và cứ đi dọc phố, thứ đập vào mắt nhiều nhất cũng vẫn là những cửa hàng thời trang công sở. Có người nói, kinh tế càng đi xuống, các cửa hàng bán thời trang công sở và son môi càng ăn nên làm ra. Bởi ta có thể bóp mồm bóp miệng, giảm bữa ăn, mặc lại đồ lót cũ, gội đầu bằng nước lã. Mọi khoản chi tiêu đều cắt, riêng khoản tiền chi ra mua son môi và thời trang công sở vẫn phải giữ nguyên, bởi đó là cái đầu tiên đập vào mắt đối tác và đồng nghiệp, cũng là thứ đầu tiên người ta nhìn thấy ở người đối diện.

Thứ ám ảnh tôi là những chiếc váy thời trang công sở. Cứ thời trang công sở là phải váy ấy, áo ấy, đôi giầy kiểu ấy, màu sắc ấy. Không gì xấu hơn là những trưa nắng, phụ nữ túa ra từng đám từ các cao ốc và vừa diện thời trang công sở vừa xách túi ni-lông lắm màu, hoặc vừa đi vừa nhìn chung quanh vừa xỉa răng. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận cá nhân của một người đã về hưu từ năm 37 tuổi.

Tốt nghiệp THPT, nếu thi trượt đại học, ta luôn đau khổ, cảm xúc thực tế là, nếu ta chui được vào trường đại học, giấu được mình vào đám đông sinh viên, rõ ràng ta yên tâm hơn hẳn về tương lai. (Dù thực chất sau này ra trường, chúng ta nhận ra, cảm xúc ấy thật vô căn cứ! Đại học hay không đại học cũng vẫn chạy vạy xin việc như ai!).

Tốt nghiệp đại học, xin mãi chưa có việc làm ổn định, ta nhìn thấy những bạn cùng lớp đã mặc bộ đồng phục công ty đi ra đi vào cao ốc, chúng ta sốt ruột chứ. Lúc ấy, thời trang công sở là biểu tượng của một giấc mơ kẻ thất nghiệp. (Thực ra, đến lúc được khoác thứ đó lên người, cảm xúc của bạn sẽ trôi ngược 180 độ: Chỉ muốn cởi ra cho đỡ gò bó!)

Khi đã khoác lên người bộ đồng phục của một tập đoàn, một ngân hàng, thậm chí bộ trang phục đó còn quy định rõ giày phải màu đen, cà-vạt phải màu xanh v.v…, lúc ấy chúng ta thèm muốn những thứ thời thượng hơn, những trang phục công sở không phải loại đồng phục may sẵn, ta thèm đính lên cổ áo một cái tên của nhà thiết kế nào đó.

Hành trình ấy giống như sự “lên đời” của cây son môi trong ví bạn. Thời đi học, là kem nẻ có màu hồng. Mới tốt nghiệp, là cây son được tặng. Đã đi làm, là cây son có mức giá và nhãn hiệu trung bình. Rồi dần dà, cây son là hàng hiệu, kèm theo dưỡng da, chống nắng, kem vùng mắt, sữa dưỡng thể, và nước hoa, ngày càng đắt tiền hơn.

Rốt cuộc, những điều ấy thực sự có ý nghĩa gì với một người phụ nữ? Chúng ta ngày càng giống đám đông hơn, chúng ta ngày càng yên tâm về bản thân hơn, chúng ta ngày càng lạm dụng cảm giác an toàn trong không gian chung, nghĩa là càng tiết chế những không gian cá nhân hơn.

Tôi thích đi “đôi dép cao su, đôi dép Bác Hồ”. Tôi thích vì nó giống với bản chất và thói quen của tôi, chứ không phải vì Bác Hồ đã từng xỏ chân vào nó! Khốn nỗi, đã gần mười lần tôi bị nhắc nhở vì điều đó. Nhẹ thì thắc mắc, nặng nề thì bảo, sao không mua lấy đôi dép tử tế mà đi!

Tôi có cô bạn gái, cô ấy đến công sở mới bằng chiếc xe đạp. Bức thư đầu tiên mà sếp gửi vào hòm mail cho nhân viên mới là: “Không ngờ em khó khăn thế. Công ty sẽ tạm ứng lương cho em, để em mua xe máy!”. Càng khác biệt với đám đông, chúng ta càng có vẻ thiếu an toàn. Đó là lý do vì sao thời trang công sở ăn nên làm ra, vì họ không bán quần áo, họ bán cảm giác chuyên nghiệp và nghiêm túc. Và tất nhiên, an toàn, cho cả bạn lẫn người tuyển dụng bạn!

Son phấn che lớp đầu tiên trên da, chúng ta tin rằng, không trang điểm đúng mức là thiếu tôn trọng người khác. Tự bạn quấn lớp băng đầu tiên lên mình theo cách người ta ướp xác.

Có thể người trả lương cho bạn yêu cầu bạn quấn lớp băng tiếp theo, bằng thời trang công sở, bằng một cái danh thiếp theo đúng quy định, bằng vô số những quy tắc triệt tiêu cái tôi lạc loài trong đám đông.

Chúng ta chan hòa với đồng nghiệp dù biết chắc trong số đó có những người ta ghét cay đắng, những người ta chẳng muốn đứng trò chuyện lâu, những người ta rất thờ ơ với họ. Chính chỉ số EQ của bạn, một trong những tố chất khiến bạn có thể thăng tiến hay không, lại là một áp lực khiến bạn tự che giấu bản thân mình nhiều hơn.

Đã có sáng nào tỉnh dậy, bạn nhìn thấy trong gương là người phụ nữ mà xã hội mong muốn chứ không phải là người phụ nữ mà bạn mong muốn được là? Thế nhưng bạn vẫn tiếp tục cầm thỏi son lên và tô, cho kịp giờ đi làm?

Bởi bạn biết rõ rằng, cho dù chúng ta thật tài giỏi, chúng ta cũng bị chặn lại ngoài phòng họp chỉ bởi cái bề ngoài luộm thuộm? Cho dù chúng ta chat rất ăn ý và cực kỳ tâm đầu ý hợp với một nick trên mạng, thậm chí đã yêu một người trên mạng, thì khi gặp gỡ, ấn tượng đầu tiên và vẻ bề ngoài vẫn quyết định chúng ta có thực sự yêu nhau hay không! Một khi thế giới chúng ta đang sống là cái thế giới để cho bề ngoài quyết định tất cả, thì chúng ta vẫn phải bó mình cho kín như một cái xác ướp trước khi mặc lên bộ thời trang công sở, để mặc xã hội này có nhìn thấy cái gì từ chúng ta hay không!

Bi kịch của thế giới này là, nếu bạn là siêu nhân, bạn vẫn phải mặc bộ quần áo siêu nhân Super Man thì mới được xã hội đối xử như siêu nhân. Còn bạn mặc quần thủng đít thì bạn chỉ được đối xử như một thằng mặc quần thủng đít.

Còn bi kịch của cả đàn bà lẫn đàn ông lại là: Những người mặc thời trang công sở vẫn bị sa thải như thường, cho dù mặc đẹp!

Và bi kịch của một số phụ nữ thì là: Có thể bề ngoài sẽ quyết định chúng ta có yêu nhau hay không, nhưng những gì ở bên trong mới quyết định, chúng ta yêu nhau liệu sẽ được bao lâu!

Trang Hạ

Tín niệm và lòng lành

_DSC4421okMột bữa tối trời, mình thấy buồn. Thấy buồn buồn. Để chữ buồn không lặp lại lần thứ 3, sáng sau mờ sương mình kéo va-li ra ngoài đường để kêu taxi ra phi trường bay về Việt Nam. Hồi đó mình còn khệnh, thích ra thì ra mà thích vào thì vào, mà lúc nào kêu thì máy bay luôn có chỗ chờ mình ngồi.

Xong, vừa đứng trước cửa nhà chưa kịp gọi điện thoại, thì một chiếc taxi hiện ra vàng khè y như một cục vàng vàng trôi trong sương sớm. Mình thấy trên xe có 2 thằng đầu trọc, áo gi-lê hở tay trần, đầu đinh, xăm trổ đầy mình. Bọn nó trợn mắt nhìn mình, quên cả mở cửa xe, vì không hiểu sao bốn giờ sáng, ở chân núi, có một đứa chả biết là con hay thằng đứng đấy. Còn mình cũng hơi chợn, mình nghĩ, đằng nào cũng vậy, cứ lên xe, đời mình gặp đâu ít người mặt tưởng có học, danh thiếp thì chuyên gia nọ kia của xã hội, mà đối xử với mình ác độc vô song. Mà đến giờ mình còn sống sót, thế thì cứ lên xe.

Mình cứ tự mở cửa xe taxi, nhấc vali bé tí vào, ra lệnh: Cho tôi ra sân bay Chiang – Kai – Shek!

Vừa nghe thấy câu nói ấy, 2 thằng kia la hét choáng váng, chúng nhảy nhổm lên trên ghế lái và ghế phụ, vừa hét vừa cười sằng sặc như ngáo đá. Chúng đập tay vào nhau, đấm tay nhau, quay nhìn mình rồi lại nhìn nhau cười ha hả như bị rồ. Một thằng ngoáy mông trên ghế, lắc lư theo tiếng nhạc dồn dập, còn thằng lái xe quay lại hỏi mình cho chắc ăn: Mày đi ra sân bay Chiang-Kai-Shek, đúng không? Lạy trời lạy Phật, có đúng mày đi ra sân bay không?

Mình bối rối không hiểu điều gì đã xảy ra, mình bảo vâng, ra ga tiễn quốc tế, chỗ có quầy China Airlines, nhưng có vấn đề gì? Thằng lái xe vừa cho xe lên đường vừa cười ngoác tận mang tai: Ôi ông Thần này linh thiêng quá, đúng là Trời Phật đã phái mày đến đây, chúng ta phát tài rồi, ôi sao linh thiêng thế, vừa cầu xin thì đã thấy mày xuất hiện! Thế thì chúng ta phát tài thật đây này!

Ô tô đi xuyên qua sương núi, mình không bao giờ quên được những vầng sương sớm mùa hạ dầy đặc như mây, nhưng trong lòng mình lo lắng, không biết cái taxi này thì sẽ đưa mình đến chốn nào đây?

Mình thận trọng hỏi: Vì sao chúng mày thấy tao lại mừng thế? Có chuyện gì xảy ra à?

Thằng lái xe hỏi sẵn: Thế mày không nhìn thấy tao tắt đèn đón khách à, xe tao cũng đang có người, sao mày vẫn vẫy xe tao?

Mình ú ớ: Hơ, tối quá có nhìn thấy cái gì đâu, may có chiếc taxi xuất hiện đúng lúc thì vẫy ngay chứ không hề nhìn thấy là xe báo đèn không đón khách!

Thằng lái xe giới thiệu: Tao là… làm nghề lái taxi (tất nhiên!). Còn thằng này là bạn học cấp 2 với tao ngày xưa, đang thất nghiệp. Dạo này làm ăn khó khăn quá, có lẽ ngạt thở mất. Thành ra đêm nay hai đứa gặp nhau, ngồi than thở một hồi, quyết định lên núi cúng Thần Tài, bọn tao chạy xe suốt từ Đào Viên lên đây đã quá nửa đêm, cúng lễ rồi ăn uống loanh quanh một lúc rồi đi về, xuống núi thì gặp mày. Bọn tao hôm nay đi chơi mà cũng kiếm được tiền thế này, thì từ mai đi làm hẳn là phát tài, đúng là ông Thần linh thật, vừa cầu xin khỏi miệng xong thì linh hiển tức thì! Mày lại về đúng Đào Viên nữa chứ. Coi như bọn tao đi chơi rồi về thôi mà cũng có ngay lộc. Vạn năm có một lần tình cờ thế này!

Đài Loan quy định nghiêm ngặt là taxi thành phố này không được sang thành phố khác đón khách. Nếu phát hiện tranh khách như thế, sẽ phạt sạt nghiệp (Mà ở ĐL mình chưa thấy ai trốn được phạt, có người sơn hẳn biển xe phản quang để chống chụp biển số mà vẫn bị phạt). Vì thế, taxi Đào Viên như thằng này đi ở Đài Bắc chỉ cần bật đèn đón khách là bị phạt ngay tức thì. Thế mà, nó mới vừa cầu Thần tài xong xuống núi, đã vớ bẫm ngay mình, kiếm ngay hơn ngàn tệ tiền taxi đường dài. Có thể cả đời nó chả gặp sự tình cờ này lần thứ 2.

Mình hiểu ra, mình bảo, ừ tao cũng nghe bọn bạn ĐL đồn là ông Thần Tài trên núi này là linh thiêng nhất Đài Loan, nhưng phải đi cúng ông ấy vào đúng 12 giờ đêm cơ, bọn mày đi lúc nãy là muộn quá rồi.

Mình không duy tâm như bọn này, mình có đi lễ cũng đã bao giờ cầu xin tiền bạc? Thế là quả báo liền: Khi xuống xe taxi, mình đã phải trả phí đắt mất… 10 tệ (vì giá mở cửa xe của taxi Đào Viên đắt nhất Đài Loan, luôn đắt hơn nơi khác 10 tệ!). Kể ra mình mà có đầu óc kinh tế, hoặc mình đừng ỉ lại “gần chùa gọi Bụt bằng anh” mà chịu đi lễ chùa 1 lần, chắc có khi sáng đó đã phát hiện ra chênh lệch này, và đòi lại 10 tệ, hi hi.

Nhưng mình đã suy nghĩ mãi về niềm vui sướng của hai chàng thanh niên kia suốt quãng đường bay về VN:

– Mình đi bất cứ xe nào, mình cũng vẫn trả từng đó tiền để tới đích.

– Mình trả cho ai cũng được, mình đi xe taxi cổ lỗ hay đời mới đều chẳng khác gì nhau, xe Đài Bắc hay xe Đào Viên cũng thế.

=> Nghĩa là, đối với mình, đồng tiền tiêu ra và lợi ích được nhận không mấy khác nhau. Mình coi đó là sự thường tình!

Thế nhưng, với hai chàng thanh niên kia, đó là niềm vui, đó là sứ giả may mắn, đó là TÍN NIỆM đã trở thành sự thật, đó là ở hiền gặp lành, đó là hy vọng, đó là cơ hội tốt đối với họ.

Và mình không nghĩ về việc họ mê tín, còn mình lúc đó coi khinh mọi thứ duy tâm dị đoan. Mà mình nghĩ về TÍN NIỆM và LÒNG LÀNH.

Nó đâu hề xa lạ. Kể cả chúng ta không hề theo tôn giáo nào, thì chúng ta cũng vẫn tin tưởng ở một thứ tôn giáo là lòng tốt và sự phải đạo ở đời.

Kể cả chúng ta không có vẻ thân thiện, không có vẻ dễ tính bao dung, không làm gì để tỏ cái lòng tốt ra, thì cũng không có nghĩa chúng ta là người ác. Chúng ta vẫn có đức tin và lòng tốt, chỉ là nó chưa bộc lộ ra theo cách mà đám đông nhìn thấy và chứng nhận.

Nói thật đơn giản dễ hiểu: Nếu bạn quyết định đằng nào cũng mua chiếc áo đấy, thì để buổi sáng vào mua mở hàng cho shop, chủ shop sẽ rất vui vẻ vì người mở hàng cho họ không đắn đo mặc cả, dễ tính và sòng phẳng, làm họ vui sướng vì hy vọng cả một ngày kinh doanh hanh thông (hoặc cả tháng, nếu sáng đó mùng Một). Mình không hề duy tâm, nhưng bởi vì người khác duy tâm, nên vì sao, không tặng cho họ cái thứ niềm vui và tin tưởng mà họ mong mỏi nhận được?

Mình bắt gặp cụm từ “Chúa Lòng Lành” ở đây đó, nhưng mình tin lòng lành nó lại chỉ nằm ở trong nhân gian thôi. Bởi vì chúng ta đang sống, chúng ta để cho nó trở thành hành động. Ta làm điều gì đó mà ta nghĩ tới người khác, quan trọng hơn, theo cách người khác ấy cảm nhận, chứ không phải cách ta cảm nhận, thì đó chính là lòng ta lành.

Sau này, hơn mười cuốn sách mới nhất của mình xuất bản trong 7 năm nay đều được trao cho những công ty sách mới mở, bé tí, thậm chí nếu không vì đọc sách Trang Hạ, thì có độc giả cho biết, cả đời họ chả biết công ty sách ấy là ai, chẳng bao giờ mua sách của công ty sách ấy.

Mọi người viết đều hy vọng trao bản thảo cho công ty sách có tên tuổi. Còn mình từ chối gần như tất cả những công ty sách lớn chỉ vì nghĩ:

Cũng cuốn sách ấy, mình đã có độc giả và thị trường, nên thay bằng việc mình góp phần làm giàu công ty sách lớn, thì ta trao cho những công ty sách mới mở những cơ hội. Đó là cái cách mình xây dựng cho họ TÍN NIỆM, và mình tự trình bày LÒNG LÀNH. Mình nghĩ điều đó tốt cho xã hội.

Dù tốt cụ thể thế nào, thì mình không biết. Và những người hợp tác, họ càng chẳng nhận biết.

Vì đôi khi chúng ta cứ sống mà chẳng suy nghĩ gì nhiều.