Thêm bố cho con

(tranh của Pascal Campion)
(tranh của Pascal Campion)

Người đàn ông là bạn của gia đình chúng tôi suốt hai chục năm, là bạn thân nhưng ngày ông cưới vợ, chúng tôi không hề mừng cưới ông bất cứ thứ gì được. Vì ông không cưới, vợ chồng lặng lẽ mua nhà riêng rồi dọn về ở chung để tránh búa rìu dư luận.

Vợ ông có bốn con riêng. Còn ông là trai tân, lại đường đường là một chính khách. Nếu chỉ mời cưới “điểm danh” đủ bộ ngành trong cái thành phố Hà Nội nhỏ bé và trịnh thượng này, chắc độ ba trăm mâm còn thiếu. Ai cũng ngấm ngầm thắc mắc, vì sao một người đàn ông cao lớn đẹp trai, thu nhập tốt, sự nghiệp rộng mở, tuổi chưa bốn mươi, mà lại bập vào một người đàn bà nhiều gánh nặng sau lưng đến thế? Dân gian chả dè bỉu mãi cái câu, “trai tân lấy gái nạ dòng…” là gì?

Ngay bản thân tôi cũng băn khoăn và hơi kinh ngạc. Tôi vẫn nghĩ rằng, một trong những thứ hấp dẫn ở người phụ nữ là nhan sắc và những hứa hẹn ngọt ngào nàng có thể mang lại cho người đàn ông. Đàn bà với con riêng, mang theo gánh nặng đời sống đã đành, gánh nặng quá khứ và tinh thần cũng không hề nhỏ. Những gì nàng kỳ vọng và thất vọng ở người đàn ông trước, hẳn nàng sẽ đặt hết lên vai người đàn ông sau. Một mảnh vỡ thì gọi tên kiểu gì cũng vẫn là một mảnh vỡ.

Còn những người thực dụng thì chỉ quan tâm tới những đứa con riêng, đàn ông bỗng dưng ẵm vào chừng ấy gánh nặng, nuôi con hộ thằng khác thì vẻ vang gì? Đằng này, sau cưới, lại còn đứa con chung chào đời!

Thế rồi, họ sống hạnh phúc bất chấp có hay không có đám cưới. Thiếu những lời chúc tụng của đám đông nhưng lại vừa đủ những sự tin tưởng và yêu thương để cuộc hôn nhân “thêm con cho chồng” ấy trở thành một đại gia đình “thêm bố cho con” đầy hạnh phúc. Cho đến tận ngày hôm nay!

Trong đời sống, có một thứ gọi là mặc cảm con riêng: Cưới một người đàn bà đã một lần đò. Yêu một người đàn ông đã từng li dị. Trước ngày cưới phát hiện chồng có con riêng. Người phụ nữ trẻ gửi con cho mẹ để lên xe hoa. Mấy đời bánh đúc có xương. Bố dượng và con riêng của vợ. Nuôi con tu hú. Ở vậy nuôi con. Gà trống nuôi con. Gặp một chàng Sở Khanh đã cao chạy xa bay v.v… Muôn hình vạn trạng những số phận đang một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc. Mà ở trong đó, sự có mặt của một hoặc một vài đứa trẻ con dường như là trở ngại của hạnh phúc lứa đôi?

Chúng ta có thể quên đi tình yêu cũ. Chúng ta có thể yêu đời trở lại, vượt qua bi kịch của số phận. Chúng ta có thể hết hận đàn ông, cái kẻ đã quất ngựa truy phong, để yêu người mới. Chúng ta có thể ngậm ngùi khi vợ bỏ, đứa con bé bỏng tập nói luôn miệng gọi bố là “Mẹ!”. Những vết thương chua chát trong tim có thể lành, giọt nước mắt quá khứ có thể sẽ nở thành bông hoa của ngày hôm nay, nếu như chúng ta không quá hoảng sợ khi nhận ra mình sẽ phải trở thành dì ghẻ, thành cha dượng!

Bao nhiêu người bị bố mẹ can ngăn khi yêu một người đàn ông đã bỏ vợ và đang nuôi con riêng. Không phải mọi câu chuyện phương Đông phương Tây đều kể rằng, dì ghẻ là một người đàn bà độc ác đó sao? Vì độc ác nên phải làm mẹ ghẻ, hay vì ở địa vị mẹ ghẻ thì đều độc ác (với mỗi con chồng thôi!)?

Và bao nhiêu người con trai bị bố mẹ hết lòng khuyên giải khi yêu một cô gái đã có con riêng? Bao nhiêu cô gái đã phải giấu giếm quá khứ vì sợ không gặp được người con trai nào chấp nhận vợ dắt con riêng đến đám cưới? Bao nhiêu người đàn ông sỉ nhục vợ chỉ vì cho rằng vợ không có màng trinh, chứ đừng nói họ mở rộng cơ hội sống cho cả đứa con riêng của vợ?

Bạn có nhớ câu chuyện của gia đình người bạn tôi không? Họ không phải chỉ một con riêng, họ có tới bốn người con riêng. Họ cũng có danh dự, có gia đình truyền thống, có xã hội nhiều xét nét, có công sở đầy các mối quan hệ đan xen. Họ cũng đối diện khó khăn “con anh con tôi con chúng ta”. Thế họ đã sống như thế nào để được hạnh phúc?

Trên thực tế, bạn có hạnh phúc hay không, nó nằm ở việc bạn là người đàn ông ra sao, bạn là người phụ nữ thế nào. Chứ tại sao lại đổ hết lý do lên đầu đứa con riêng, bắt nó phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc đời bạn và chịu trách nhiệm về sự thất bại trên đường tình duyên của bạn? Nếu bạn bất hạnh trong hôn nhân, vấn đề hãy tìm ở gốc gác cá tính và quan điểm sống, hãy tìm những cách để bản thân mình tốt đẹp hơn, đáng giá hơn trước hôn nhân, và giá trị hơn trong mắt người khác. Chứ tại sao lại nghĩ, đứa con riêng sẽ hủy hoại hết những cơ hội hạnh phúc trong tương lai của mình?

Nếu bạn không hề có lỗi với quá khứ của người kia, thì tại sao không chấp nhận được quá khứ ấy?

Chắc mọi người sẽ bĩu môi và hỏi Trang Hạ: Tôi tử tế với con cô ấy (con anh ấy), nhưng đứa con ấy luôn căm ghét tôi, thì sao? Tôi chăm sóc nó, nhưng nó quay lưng với tôi thì sao? Tôi đã cố gắng hết sức để yêu thương, nhưng nó càng lớn càng thù địch tôi thì sao?

Thật là khó trả lời. Khi hạnh phúc của người này không làm người khác tin tưởng nổi. Khi sự tử tế của người này khó làm người khác bị thuyết phục. Khi người tôi quen: yêu vợ và yêu cả con riêng của vợ, còn người bạn quen: chỉ yêu chồng nhưng lại căm ghét con chồng!

Nhưng bạn biết không, tôi cũng là một đứa con sinh ra trong một cuộc hôn nhân khập khiễng. Từ nhỏ tôi đã nghe chán tai những bình phẩm và thị phi cha già con cọc, vợ lẽ con thêm, dì ghẻ con chồng. Nhưng nếu ngày đó, mẹ tôi sợ đứa con riêng của chồng sẽ hủy hoại hạnh phúc riêng, chắc tôi chẳng có cơ hội được sống trên cuộc đời này.

Nên đó là lý do vì sao, tôi tin vào sức mạnh của tình yêu thương và tin vào cơ hội bấp bênh của hạnh phúc. Vì tôi chứng nhận nó bằng chính cuộc đời mình.

Trang Hạ

2013

http://vn.nang.yahoo.com/thêm-bố-cho-con-032946841.html

Cuối đường lẻ bóng

Không rõ lý do gì, dân gian vẫn khen những anh chàng đắt gái là “có số đào hoa” mà không hề biết, sao Đào Hoa là một sao cực kỳ xấu trong Tử vi. Nó mang tới điều tiếng thị phi, rắc rối trong làm ăn và tiền bạc thiếu phân minh, quan hệ đổ vỡ. Những phiền toái ấy lớn hơn nhiều so với những lợi lộc (nếu có) mà vận đào hoa có thể mang lại cho một người đàn ông. Bởi cái được thì mơ hồ, còn cái mất thì hiển nhiên thấy được.

Người Hoa còn kiêng trồng hoa đào trong vườn nhà. Họ chỉ trồng hoa đào trên núi, ở đất trống ven đường, hoặc chỉ trồng ở trại lính và cổng viện dưỡng lão, bởi theo quan niệm của họ, chỉ trại lính toàn đàn ông thèm tình, và viện dưỡng lão toàn người già ít bạn, mới có thể trồng hoa đào cho “cái vận hoa đào” nó mon men tới bên người. Còn người bình thường, bị gái (hay giai) tới tán tỉnh theo đuổi là bị phiền toái, bị quấy rối, bị mất thời gian, bị phân tán sự tập trung, hay ho gì đâu!

Thực sự, chỉ yêu một người, và được người ấy đáp lại, còn hạnh phúc gấp trăm lần được bao kẻ yêu mến hâm mộ nhưng không tìm ra một người thực sự làm mình hạnh phúc trong đám đông ấy. Bởi, mọi sự hời hợt chỉ có thời điểm. Khi ta trẻ, ta dứt khoát phải lấy gái trinh làm vợ, cô ấy phải xinh đẹp khéo léo, cô ấy không có quá khứ, cô ấy phải rất yêu ta. Khi ta trải đời hơn, có khi lại chết chìm trong tình yêu với một người đàn bà đã có con riêng, hoặc mọi tiêu chuẩn khác xa cái mẫu hình lý tưởng khi xưa, nhưng cô ấy lại biết cách làm cho ta hạnh phúc và yên tâm về bản thân.

 

Chân dung của đàn ông có thể vẽ bằng những cái nắm tay. Ở tuổi mười lăm, nắm tay bạn gái đầu đời chỉ có cảm xúc rung động nhưng không hề biết đường đời sau này dài lâu ra sao. Nên mọi lời hứa hẹn hoặc hy vọng chỉ là lời nói mà thôi. Ở tuổi hai lăm có mấy ai nắm tay được bạn gái đủ lâu. Khi chỉ buông bàn tay này ra, ta đã có bao nhiêu bàn tay xinh đẹp khác có thể nắm. Ta nghĩ ra quá nhiều lý do để buông tay nhau.

Bi kịch của đàn ông là ba mươi hay ba lăm tuổi mà vẫn chỉ nắm trong tay con chuột máy tính hay sợi dây buộc chó. Dắt chó đi dạo, chỉ chó là bạn trung thành, yêu chó tới mức cân nhắc xem nên cưới bạn gái hay nên chờ yêu được một cô khác cũng thích chó. Chó không có lỗi nếu đàn ông ế vợ. Bởi nếu không mê chó, đàn ông có thể ham chơi đủ thú vui nào khác, GYM phim phượt phở, những thú vui khiến đàn ông yêu thích và tự tin hơn hẳn là cô bạn gái đang giục cưới, giục sinh con, giục đi mua nồi cơm điện hộ cô ấy.

Bốn mươi tuổi, ta vẫn đầy gái tơ theo đuổi. Khốn nỗi, ta sẽ yêu một đứa đáng tuổi con gái mình? Ta sẽ vào ký túc xá chở nàng đi chơi, có mỗi mình ta vào được phòng nàng vì ký túc nữ quy định không cho con trai trường bên lọt vào, chỉ cho phụ huynh vào! Sau bốn mươi tuổi, khi thằng khác sang Mỹ thăm con du học thì mình bận bịu ngày ngày thay bỉm cho con, hay chở vợ con sữa tã bỉm vào viện khám vì con đi tướt.

 

Năm mươi hay sáu mươi, đàn ông nắm cổ chai bia hay nắm tay chai rượu? Nhưng tôi nghĩ, người đàn ông về cuối đời, trong tay chỉ nắm cây gậy chống để đi qua tuổi già mới thực sự cô đơn. Bạn đã làm gì quá khứ của mình? Có phải lúc đó ta mới nhận ra, cái nắm tay cảm động nhất, là khi hớn hở được bố nắm tay dắt đi lúc tuổi mới lên ba, và cái nắm tay nhăn nheo của một bà già đi bên cạnh mình cuối đường đời, giá mà được giữ lại mãi mãi những khoảnh khắc đó?

Nhưng nếu không trân trọng tất cả những gì được nắm lấy trong tay, cứ nghĩ rằng buông bàn tay này ra là sẽ có bàn tay khác nắm, có khả năng, những gì chung thủy với bạn, ở lại trong tay bạn, như chai bia, như sợi dây dắt chó, như cây gậy chống lúc tuổi già, chỉ là những thứ vô tri.

Còn đàn bà, họ sẽ ra đi vì họ nhận ra họ đã nắm nhầm tay.

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Cuoi-duong-le-bong/23533.dep

Ngược chiều gió thổi

Angelica_Generosa41

1. Một trong những câu hỏi mình đã tự chất vấn bản thân từ khi mình mười tuổi: Tại sao mình là người Việt Nam, nhưng mình phải sống bằng những giá trị đạo đức của người Trung Quốc?

Đó là mùa hè cuối cùng của thời Tiểu học, khi đó mình mượn được một cuốn “Cổ học tinh hoa” từ tủ sách của cô giáo Hương, dạy văn cấp 3 ở cùng khu tập thể nhà mình. Cô có một đứa con gái cũng bằng tuổi mình, vì chơi với bạn, mình mới có may mắn được đọc những cuốn sách không phải sách giáo khoa lớp 5. Đọc mỗi cuốn sách chỉ mất một ngày. Nhưng suy nghĩ về sách thì triền miên từ tháng này qua tháng khác, cho đến lúc nào mà có một cuốn sách mới lại choán hết tâm trí mình.

Cuốn “Cổ học tinh hoa” ngày đó dưới con mắt của một cô bé con được hiểu là những triết lý sống, những quan điểm làm người của… người Trung Quốc cổ đại. Đọc hết sách ấy, mình chỉ băn khoăn rằng: Thế người Trung Quốc bây giờ họ có sống được một cách sâu sắc thế này không? Nếu tác giả giúp ta đúc kết được hàng trăm bài học nhân sinh đắt giá từ những điển tích sách vở Tàu xa xưa, phải chăng thứ mà trong trang sách nói chính là một mẫu mực để người ngoài sách sống theo? Nhưng mình là người Tàu hay người Việt?

Đó là lý do từ sau cuốn “Cổ học tinh hoa”, mình cự tuyệt không đọc tất cả những cuốn sách nào nổi tiếng của Tàu mà người ta khen lấy khen để, từ Hồng Lâu Mộng cho tới các bộ truyện chưởng, từ Tam Quốc Diễn Nghĩa cho tới Thủy Hử. Kể cả phim! Nếu mình đọc mà rồi cũng lại chỉ để tấm tắc như mọi người, thì đọc làm gì? Nếu đọc nát nghìn trang sách chỉ để hiểu điển tích, tâm đắc thuộc làu cổ sử, nhưng chất bao nhiêu gánh nặng lên trí nhớ chỉ để hài lòng là, người khác đọc rồi mà ta cũng đã đọc, ta chẳng thua kém ai, ai nói gì ta cũng biết, thì chi bằng, đọc những bài bình sách, cảm tưởng của người đọc còn thú vị hơn. Hay bỏ thời gian ra để đọc những trang sách kém nổi tiếng hơn, nhưng tự mình rút ra được cảm nhận tươi mới, không bị ám ảnh bởi nhận xét của người khác, thì vẫn đáng để làm hơn nhiều.

Lớn hơn chút nữa, cái mình sợ nhất trên đời là một cuốn sách mang tên “Đắc nhân tâm”. Không hiểu vì sao mình lại sợ một cuốn sách Mỹ mà cho đến ngày hôm nay mình chưa hề đọc một chữ nào trong ấy? Có lẽ nỗi sợ hãi của một cô thiếu nữ là bởi, mọi bình luận sách mình đọc đều cho rằng, đó là một cuốn phải đọc nếu muốn trở thành một người thành đạt, hoàn hảo, tâm lý, được lòng người, thành công trong công việc và giao tiếp, hoàn thiện bản thân v.v… Triết lý làm người thật là quý giá. Nhưng, sự sống của mình không đáng giá sao? Sao một mặt ta kêu gọi hồn nhiên như cỏ hoa, trân trọng mỗi giọt sương, mỗi phút sống, một mặt ta cố gắng tìm hiểu xem người khác đang sống theo kiểu gì, mình nắn lại để sống kiểu gì thì vừa lòng đám đông?

Sau này ông chồng mình trở thành… chồng mình, ông ấy thường trách, vợ chẳng bao giờ tin vào kinh nghiệm của người khác, chẳng biết tránh chướng ngại vật, mà cứ phải tự mình vấp ngã!!!

Rồi trưởng thành thêm một chút nữa, vào lúc được học lý luận truyền thông, mình mới hiểu ra lý do mình đã từ chối những thứ thịnh hành trong trong xã hội: Nếu coi mỗi cuốn sách, mỗi tấm biển chỉ đường, mỗi kinh nghiệm truyền khẩu, một bài tung hô nhà văn này, một bài báo phỉ nhổ một cuốn sách khác… là một thông điệp truyền thông, thì độc giả của truyền thông đại chúng luôn mang một chút tâm lý phản đối, từ chối những thông điệp ấy. Nên độc giả một mặt tung hô và hối hả tiếp nhận, một mặt sẽ phản đối và từ chối. Và mình chỉ là một phản lực nhỏ nhoi rất bình thường trong xã hội. Chỉ là, đám đông luôn ngờ vực “phản lực” của chính họ. Còn mình, mình tin nhiều hơn vào “phản lực” nhỏ bé của mình. Dù, ta sẽ có lẽ cả đời ngược chiều gió thổi.

2. Hồi còn đi học, chừng hơn hai mươi năm trước, mình nghĩ những người thành đạt trong xã hội phải là những người đi xe máy và gặp nhau trao danh thiếp. Cho đến lúc, tự mua được xe máy và có một công việc đầu tiên được trả lương, thì nghĩ: Người thành đạt là người nổi tiếng và dư tiền mua sắm trang sức.

Vài đôi năm sau, đường đời khiến mình nghi ngờ thực tài của tất cả những người nổi tiếng mình gặp, và không mảy may thấy chút giá trị nào trên những món đồ trang sức đính bảng giá kèm nữa, thì mình nghĩ: Thành đạt là có một tổ ấm gia đình và một ngôi nhà của riêng mình.

Vào lúc có một người đàn ông nói, anh sẵn sàng trao em trái tim anh và túi tiền của anh, miễn là em ở nhà làm máy đẻ và máy giặt, máy hút bụi, thì anh sẵn sàng làm máy ATM của em, thì mình nghĩ, thành đạt là một phụ nữ tự do.

Vài đôi năm nữa trôi qua, vào lúc bối rối giữa tự do, mình nhận ra: Cái mình cần hóa ra không phải là thành đạt! Không phải là tiền, danh thiếp, ngôi nhà, những lời khen tặng. Mà là, sống theo cách của mình, nghĩ theo cách mình cảm nhận, nói những lời của chính tâm hồn mình, yêu được bản thân và tha thứ được cả những kẻ bỉ ổi. Vì ta chẳng thay đổi được cuộc sống này, nhưng ta có thể thay đổi cách sống và cách nhìn nhận.

Trang Hạ

2013

http://vn.nang.yahoo.com/ngược-chiều-gió-thổi-033133020.html

Một nửa tình yêu là tình dục

TrangHa1Có người bạn trên mạng trước giờ giấu mặt đã hỏi tôi rằng, vì sao cô ấy đã lấy người đàn ông này để thay thế cho người đàn ông khác, mà vẫn không làm sao quên được quá khứ?

Tôi không biết cô ấy trẻ hay già, tôi không biết người phụ nữ ngồi trước màn hình máy tính kể về người tình một đêm vừa rời đi sớm nay nhan sắc đẹp tươi hay tầm thường. Nhưng tôi biết, cô ấy chưa lấy chồng. Nên mới có thể, hôm qua nói chia tay, hôm nay lôi lên giường người đàn ông mới. Và tôi đoán, nỗi đau đớn trong trái tim cô quá lớn, đến mức cô sẵn sàng tìm những cách bạo liệt nhất để mong lấy lại thăng bằng cho cuộc đời mình.

Tôi nghĩ rằng, những người đàn ông tình một đêm thật đáng ái ngại, khi họ chỉ là mảnh băng Urgo dán lên vết thương trong tim người đàn bà mà thôi. Hoặc, kể cả người đàn bà không có vết thương trong tâm hồn, không cần đàn ông làm thuốc chữa cô đơn, thì tình một đêm cũng chỉ đơn giản là kiếm một người đàn ông để lấp đầy khoảng trống giữa đôi chân mình.

Tôi từng đọc comment của một cư dân mạng rằng, đàn ông khác gì củ hành tây, chỉ giỏi làm đàn bà chảy nước mắt! Tôi thì nghĩ khác, thực ra đàn bà chúng ta mới là củ hành tây. Khi còn trẻ, chúng ta khoác lên mình rõ lắm thứ!

Thứ đầu tiên là trinh tiết. Sau khi bị lột lớp vỏ trinh tiết ra, cuộc sống tình dục của người phụ nữ trẻ mới thực sự bắt đầu. Nhưng sau trinh tiết là tình yêu. Chúng ta thèm tình yêu đến phát điên, dù chúng ta còn trinh hay đã mất trinh với ai, yêu nhiều lần hay chưa yêu bao giờ, vẫn phải có tình yêu mới lên giường được!

Thế nhưng, bạn còn nhớ chăng, lần đầu tiên bạn cãi cọ người yêu, lần đầu tiên bạn chiến tranh lạnh với ông chồng, lần đầu tiên chúng ta nghiêm túc đặt ra tình huống: Chia tay đi! Và bạn còn nhớ cuộc yêu đương sau đó, với người mình đang còn hờn giận, với ông chồng mình đầy rẫy tội lỗi khó tha thứ, với anh người yêu đầy khiếm khuyết mà mình biết không sớm thì muộn, mình sẽ yêu chàng trai khác tốt đẹp hơn? Tình yêu đã phai nhạt đi nhưng chúng ta vẫn tiếp tục làm tình với nhau đúng không?

Chúng ta vẫn lên giường, như một thói quen, bỏ qua những trò chơi tình yêu đầy mê đắm của thời mới biết đến nhau, bỏ qua những dè chừng có thai và hẹn cưới, bỏ qua cả những lời hứa hẹn sẽ thay đổi, sẽ yêu nhiều hơn, sẽ là một tương lai rực rỡ và hạnh phúc. Chúng ta chỉ cần tình cảm đủ dùng, an toàn vừa đủ, quan hệ đủ sâu, để lên giường cùng nhau! Vào lúc đó, hình như ta vừa tự lột lớp vỏ hành tây mang tên gọi tình yêu, khi tình yêu không còn là yếu tố duy nhất và quan trọng nhất của tình dục nữa.

Không đúng sao? Bạn đã mất bao nhiêu thời gian để từ một cô gái khăng khăng giữ trinh trở thành một cô gái chỉ cần mọi thứ “tạm đủ an tâm” là đồng ý làm tình? Hành trình đó nếu nhìn bề ngoài như thể một sự trượt dài của những giới hạn và điều kiện, ta có vẻ dễ dãi đi, ta có vẻ rẻ rúng thân xác đi. Nhưng không phải, ở nội tâm, chỉ là củ hành tây đã tự lột dần những lớp vỏ ngoài.

Rồi ta thực sự chia tay quá khứ. Đó là lúc, chúng ta thất vọng vì bị phản bội, vì bị chồng bỏ hoặc tự bỏ chồng, hoặc ta đã chịu đựng đủ mọi dày vò của một người đàn ông và nghĩ rằng, tại sao không học lấy cách tự yêu lấy bản thân mình, bằng cách, đừng cặp đôi với người đàn ông nào đòi hỏi ta quá nhiều?

À há, người đàn ông tình một đêm hình như đâu có đòi hỏi gì bạn tình những thứ như chung thủy, hiền thục, gia thế, chăm sóc, tâm hồn cao thượng, đảm đang và khéo vun vén v.v… như một anh bồ chính hiệu? Hình như, chúng ta chỉ quan tâm đến những thứ làm nên tình dục, từ phía nhau!

Và ta bóc đi của nhau lớp áo quần, những danh tiếng bề nổi, những sứ mệnh đạo đức, những mối quan hệ xã hội phiền phức. Để đi thẳng tới cốt lõi của một mối quan hệ đàn ông với đàn bà là tình dục.

Chào bạn, người đàn bà đã bóc tới lớp vỏ cuối cùng của mình, bạn có tìm thấy cái bạn cần không? Hay phát hiện ra nếu bóc mãi, ta sẽ chẳng còn gì, mà cũng chẳng hề tìm thấy gì?

Và quan trọng nhất là điều này: Bởi vì bạn là hành tây, nên hành trình cởi bỏ những giá trị và khao khát đời mình, ta sẽ vừa cởi vừa khóc!

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Mot-nua-tinh-yeu-la-tinh-duc/23409.dep

Hà Nội – chỉ vừa đủ chỗ đôi tình nhân

avatar.aspx1. Phố Hoàng Hoa Thám có một cái dốc rất cao và rất ngắn, rất dốc đổ xuống những khu dân cư cũ của thời bao cấp, giờ nhà cửa lô nhô. Tôi đã chạy khắp Hà Nội suốt mấy chục năm qua để chắc chắn rằng, đó là cái dốc trải nhựa rộng rãi nhưng có độ nghiêng khủng khiếp nhất những quận nội đô. Nếu trượt patin đổ dốc này, có khi lại thành môn thể thao mạo hiểm mới.

Buổi trưa trời mưa, có cậu chàng trẻ măng từ quán ăn đầu dốc đội mưa chạy ra đẩy phụ cái xe kềnh càng nặng trịch của chị bán dép dạo, lỡ xuống dốc bán rong. Chắc chắn lúc xuống dốc chị đã hết hồn! Nhưng giờ leo lên mới cực! Cậu chàng đẹp trai trông mặt như dân chơi, tóc tỉa đỏm dáng vuốt keo dựng đứng, nhuộm vàng hoe đầy chất phá cách, hì hục đẩy cho chị bán dép rong cái xe lên đến tận đỉnh dốc rồi mới chạy về quán. Chị bán dép quần áo nghèo nàn bên trong cái áo mưa cứng quèo luộm thuộm, luôn miệng cảm ơn xuýt xoa, và cười vừa ngượng nghịu vừa sung sướng. Ôi chao may mà có cậu!

Cậu trai phong độ về quán, một cái quán bé tí xíu mang tên Cutisun, thực đơn chỉ hai ba món, chỗ ngồi chỉ hai ba bàn, có thể cậu chính là chủ quán, có thể cậu là chủ quán kiêm luôn đầu bếp chính, cũng có thể, vừa là chủ quán vừa kiêm người dắt xe cho thực khách. Nhưng nhìn qua cửa sổ, cái không gian bé tí xíu ấy được thiết kế quá sang trọng và lãng mạn, như một góc Paris thu nhỏ, lúc tôi đi lướt qua.

Tôi nghĩ những người tử tế họ nấu ăn hẳn sẽ rất chỉn chu. Dù chỗ của họ bé đến mức, chỉ vừa đủ chỗ cho một đôi tình nhân.

Thì không phải những gì ta cư xử với một người nhỏ bé và tình cờ, luôn đáng tin cậy hơn những gì ta trình diễn trước đám đông?

2. Nửa đêm ông xã tôi bật dậy hoảng hốt, anh phải gọi điện cho một thằng cu khách hàng. Hóa ra khách hàng của ông xã là giám đốc kỹ thuật một hãng xe nho nhỏ. Và “thằng cu” thực ra là một anh đàn ông cỡ tuổi bốn mươi. Đêm đó, ông giám đốc kỹ thuật đang bị công an tạm giữ ở một tỉnh biên giới, còn ông xã tôi thì bảo, anh phải gọi xem tình hình nó thế nào rồi! Lúc nó bị bắt, không hiểu sao nó chỉ gọi cho mỗi anh thôi!

Thì ra anh đàn ông kia lén lút đi các tỉnh để làm việc riêng chứ không phải việc công ty hay du lịch nghỉ dưỡng gì cả. Việc riêng của anh ta là tìm những người mới ra tù và hướng thiện, những người nghèo có sức khỏe, những gia cảnh nghèo khó nhưng có điều kiện thuận lợi như người hiểu biết, chịu khó làm ăn. Mỗi địa phương chỉ một đến hai người, rồi kéo họ về Hà Nội.

Rồi dạy họ nghề sửa xe máy miễn phí, dạy nâng cao với máy móc tốt nhất và tay nghề xịn nhất, chứ không phải làng nhàng bơm lốp thay xăm đổ dầu thay ắc quy. Rồi đuổi họ ra khỏi Hà Nội! Để về quê lập nghiệp, làm ăn, thành thợ giỏi, cũng thành thợ không lừa đảo. Anh giám đốc kỹ thuật giấu tiệt việc mình làm, như một người làm từ thiện chính thống, lẳng lặng làm theo cách của mình, tự làm mọi việc kể từ đi tìm người cần giúp. Anh này giải thích rằng, chỉ vì anh đã được nhận quá nhiều ân huệ từ những người khác, những thầy dạy nghề từ xưa, những người chí cốt bây giờ. Mà anh muốn làm từ thiện theo cách mà anh biết rõ nhất, làm được tốt nhất.

Chứ không phải, vứt một cục tiền bố thí cho ai đó, rồi yên tâm là mình đã tử tế với cuộc sống.

Thế là dịp nghỉ lễ tuần rồi, anh lại đeo ba lô đi tỉnh. Công an xã vùng biên lập tức giải lên trụ sở tạm giam một ngày chỉ vì tội, đã chẳng có giấy tờ tùy thân, trong ba lô lại toàn kẹo dành cho trẻ con. Tiền mặt lại mang nhiều, đến địa phương lại lân la nói chuyện với dân, về nhà dân ở cứ như là người đi… truyền đạo hay là kẻ do thám khả nghi ở địa phương.

Trên đường về Hà Nội, anh đàn ông tuổi bốn mươi không biết nghĩ gì, nhưng tôi biết anh chẳng buồn phiền gì.

Sự bao dung trong cuộc sống luôn có. Chỉ là, ta có để tâm tìm kiếm những dấu hiệu ấm áp của bao dung giữa đời này, hay ta chỉ nhìn thấy nhiều, nhớ rõ nhất những khiếm khuyết của cuộc sống, những tin xấu, hay những định kiến đầy rẫy?

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Ha-Noi-chi-vua-du-cho-doi-tinh-nhan/23303.dep

Mệnh giá của đồng tiền hạnh phúc

1359041. Hồi đại học, một trong những thứ làm tôi sợ hãi nhất đời là đám hoa phát chẩn của lũ bạn trai học cùng lớp. Mỗi dịp 8/3, lũ con trai trong lớp sẽ đóng tiền cho lớp trưởng, để đếm xem trong lớp có bao nhiêu bạn gái, thì mua từng đó bông hồng, hoặc từng đó bông cẩm chướng đỏ, hoặc từng đó tấm thiệp. Nghĩa là ai cũng không bị bỏ quên, cũng có nghĩa là, lời chúc tập thể theo công thức “cộng tiền – đếm người – chia quà” ấy càng làm cho sự lẻ loi của bông hoa tăng lên vài phần.

Và nghĩa là, hoa trên tay phải nhiều hơn một, mới được hiểu là cô bạn ấy có một niềm vui dành riêng cho chính mình. Và tôi thường tự nhủ, nếu mình xinh đẹp duyên dáng hơn, chắc mình đã vui hơn, vui thực sự, bởi có những lời chúc thật hơn, thực sự là lời chúc.

Lần đầu tiên thất tình, tôi cũng buồn rất lâu, tự nhủ giá như mình hấp dẫn và khéo léo hơn, chắc tình yêu đã không bỏ mình mà đi sang phía cô gái khác.

Lần đầu tiên bị gia đình điệu cổ đi “xem mặt” trong một vụ mai mối theo kiểu “bố mẹ đặt đâu con ngồi đó”, tôi đã bị chê là trẻ quá, khó lòng làm chị dâu của bẩy đứa em chồng gần gấp đôi tuổi tôi. Và, trẻ đến mức khó có khả năng quản lý tiền cho chồng nếu thực sự đám mối manh này đi tới thành công. Hồi đó tôi vừa mừng vì thoát khỏi vụ ép duyên, vừa tự ti vì ý nghĩ, thì ra mình vẫn thiếu quá nhiều để có thể “đạt chuẩn” hôn nhân.

Sau này những lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt trong gia đình bé nhỏ, tôi cũng thường tự nhủ, phải chi mình là người khác, mình giàu hơn để khỏi bị khinh, mình đảm đang hơn để khỏi bị chê, mình có cá tính vừa phải như mọi cô gái khác để khỏi bị ghét!

Chỉ thêm một chút nữa thôi, mình sẽ hạnh phúc!

Chỉ thoáng chốc, hai mươi năm đã trôi qua vụt như làn khói. Tôi đã từng yêu, từng thất vọng, từng hạnh phúc, từng rời bỏ. Chỉ có một thứ duy nhất mà tôi không bao giờ làm, đó là, bỏ rơi bản thân trong những cơn thất vọng.

2. Tuần vừa rồi không rõ vì sao số lượng e-mail tâm sự gửi tới xin ý kiến về chuyện tình cảm riêng của các bạn độc giả tăng gấp mấy chục lần bình thường! Hình như tháng Tư là lúc tâm trạng bồn chồn bất an nhất, những người phụ nữ trẻ đi làm về trên những con đường đầy lá non mùa mới, và chạnh lòng!

Ai cũng hỏi rằng, vì sao họ không hạnh phúc? Người ngồi xế hộp mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ trăm triệu do chồng tặng, cũng hỏi cái câu y chang người vừa ra trường chưa có mảnh tình vắt vai.

Tôi nhìn thấy hình ảnh của Trang Hạ trong quá khứ, trong mỗi câu chuyện của một phụ nữ.

Mọi người phụ nữ tìm đến đều có một điểm chung: Đều cảm thấy bản thân thiếu một cái gì đó để được hạnh phúc! Người giàu thì nói phải chăng mình không đẹp bằng bồ của chồng, mình sinh con xong rất béo? Người trẻ thì hỏi phải chăng vì thiếu tinh tế và cảm xúc nên mãi chả có người yêu? Ai cũng tưởng họ phải có thêm 1 cái gì đó thì họ sẽ có hạnh phúc.

Người phụ nữ đẹp nghĩ, giá như mình mạnh mẽ hơn, mình đã không mất nhiều đến thế trong tình yêu.

Người phụ nữ nghèo nghĩ, giá như mình giàu hơn một tí, mình đã giữ được chân anh ấy.

Người phụ nữ thất nghiệp nghĩ, phải chăng vì không tiền, bạn trai đã chia tay?

Người vợ trẻ nói, giá như tôi khéo léo nhịn nhục một chút, để đừng trút giận lên lá đơn li dị.

Chúng ta chỉ cách hạnh phúc một tầm tay với. Có điều, ta đã không với được tới!

Ảnh: Google

3. Nhưng vấn đề chỉ là: Nếu bạn phải với, thì hạnh phúc ấy không phải là thứ hạnh phúc của chính bạn. Hoặc, cũng chẳng phải là thứ hạnh phúc dành cho bạn.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Chúng ta luôn mặc bộ quần áo đẹp nhất tới nơi hẹn, che giấu những tật xấu, chúng ta sẽ bộc lộ những ưu điểm để hy vọng được anh ấy yêu nhiều hơn. Ta hy vọng anh ấy yêu ta, vì thấy ta có rất nhiều điểm tốt đẹp. Khi không có hạnh phúc, khi bị bỏ rơi, bị phụ tình, tan vỡ những mối quan hệ sâu sắc, ta thường tự trách bản thân rằng, ta chẳng đủ tốt đẹp, cô gái nào kia có nhiều điều tuyệt vời hơn!

Nhưng khi đã từng trải, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Người đàn ông gắn bó với chúng ta, thường lại là người đàn ông đã nhìn thấy hết những điểm yếu, và chấp nhận được những tính xấu đó của vợ! Chứ không phải là người đàn ông yêu ta vì chỉ nhìn thấy (và tận hưởng) được những điều tốt đẹp ở ta!

Và thường cuộc sống lại giản dị thế này thôi: Khi yêu chân thành, người đàn ông sẽ chấp nhận một người phụ nữ sống thật với chính mình, chứ không phải bắt người phụ nữ gồng lên với vỏ bọc tốt đẹp như một người nào khác.

Nên trước những lo âu đau khổ giống nhau của những phụ nữ khác nhau, tôi chỉ muốn trả lời chung các bạn một câu thôi: Tờ 500k có hạnh phúc của tờ 500k, tờ 10k cũng có hạnh phúc của tờ 10k! Kiêu hãnh lên để tin rằng những giá trị mình vốn có đã đủ để mình hạnh phúc. Để không chạy theo đuôi những mệnh giá bản chất chỉ là Số Không của người khác.

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Menh-gia-cua-dong-tien-hanh-phuc/23164.dep

Làm thế nào hất được bạn gái xuống giường?

Tranh: Pascal Campion
Tranh: Pascal Campion

Đưa được bạn gái lên giường là kỳ tích của một cậu trai mới lớn, là thành công của một chàng trai đôi mươi, nhưng sẽ làm đàn ông ba mươi cười khẩy. Bởi đưa được bạn gái lên giường kể cũng khó, nhưng sau đó, tống cổ được bạn gái ra khỏi giường mình còn khó hơn! Mà đa số đàn ông, bạn biết rồi đấy, … (tôi không nói nốt sợ bị họ ném đá!)

Thường có các tình huống đại loại thế này:

Chàng vừa gặp nàng đã phải lòng. Rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Rồi gái phải hơi giai như thài lài phải cứt chó (!), rồi chữ trinh đáng giá ngàn vàng, rồi đến thề thốt yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua. Xong, sẽ đến giai đoạn yêu nhau trong sáng – phang nhau trong tối. Rồi đến giai đoạn lợn kêu con khóc chồng đòi tòm tem. Rồi, đến giai đoạn ông ăn chả bà ăn nem, gian phu dâm phụ hay cái gì đại loại mà vốn từ của tôi đã gạn hết kho cũng không thể mô tả nổi! => Đó là phương pháp hất bạn gái xuống giường một cách phổ thông nhất, tức là để bạn ấy tự trèo xuống, sau chục năm hôn nhân mỏi mệt. Hình như đa số chúng ta đều thế này!

Chàng yêu nàng tha thiết, bỗng nhiên hai gia đình thù ghét đâm chém nhau hay vứt rác sang cổng nhà nhau, đứng ở ngõ chửi đổng v.v… đại khái thế khiến tình nhân chia lìa. Hai gia đình trở mặt, đôi trẻ bị tách ra, chàng được gửi vào Sài Gòn bán đinh sắt và tay nắm cửa, nàng bị tống lên thành phố đi bưng phở. Oái oăm thay nàng có mang. Bèn cắn răng không cho gia đình biết, lặng lẽ sinh con một mình, nuôi cho nó lớn. Một ngày kia chàng ở tuổi trung niên ra Hà Nội rình xem rùa Hồ Gươm, bỗng gặp lại nàng năm xưa giờ thành bà chủ quán xôi xéo. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau, và chàng ôm ngực cao huyết áp tăng xông vì biết mình bỗng dưng làm cha. Nàng nắm tay chàng, hai người nước mắt rưng rưng trong tuổi đã về bên kia dốc đời. => Nghe rẻ tiền như kịch bản phim truyền hình trên VTV3 bây giờ. Khốn nỗi, những chuyện thế này đầy rẫy. Chẳng cần đưa nàng xuống giường vì đã bao giờ phải nhọc lòng đưa nàng lên giường đâu. Tình một đêm đâu phải là Tình, chỉ là Một Đêm mà thôi. Vào cái thời táo tợn của tuổi trẻ và điên rồ của “tình cho không”, thì xó xỉnh nào chẳng có thể… Nhưng, bi kịch chỉ ở chỗ, nhiều người đàn bà cứ nghĩ tình một đêm hoàn toàn không phải là Một Đêm, mà là Tình!

Chàng yêu nàng tha thiết nóng bỏng, nàng yêu lại cũng long trời lở đất. Móc chìa khóa của chàng phải là hình nàng cười như hot-girl. Nàng phải đeo dây chuyền có lồng tên cả hai người. Đến nỗi, áo cũng phải mặc áo đôi của tình nhân, đi giầy cùng màu, hòm thư điện tử dùng chung, tên nhau trong máy di động phải là vợ yêu, chồng yêu. Đùng một cái, một ngày chàng biến mất trong không khí. Chàng dằn vặt bao năm, lòng đau như cắt, nghĩ rằng mình đã như thể mất luôn nửa con tim, nửa đời người. Chàng nghĩ mình nên cao thượng ra đi để nàng có cơ hội gặp được người yêu nàng hơn, gặp người con trai xứng đáng hơn, tuyệt vời hơn. Chàng sẵn sàng hy sinh để cho nàng được hạnh phúc! => Chàng nghĩ thế trong lúc xóa tên nàng trong máy di động và vứt cái áo tình nhân cho cún nhá! Còn nàng gọi lại tên chính xác cho người yêu cũ là thằng Sở Khanh! Trách đời mình bạc, “thằng” nào cũng chỉ mặn nồng lúc đầu, đến khi lên giường vài lần là đánh bài chuồn! Lần này, là đàn ông xuống giường, đàn bà ở lại, có muốn xuống hay không, đàn ông cũng chẳng thèm bận tâm nữa. Thật là bẽ bàng.

Nếu yêu một người đàn ông, hãy lôi anh ấy lên giường, thiên đường của bạn!

Nhưng trước lúc đó, hãy nghĩ xem, bạn sẽ xuống khỏi cái giường bằng cách gì, trong tư thế nào!

Trang Hạ

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Lam-the-nao-hat-duoc-ban-gai-xuong-giuong/23016.dep

Yêu chơi đỡ buồn!

Tôi thỉnh thoảng lại phải ngồi nhẫn nại nghe từ đầu tới cuối một câu chuyện tình. Người kể chuyện tình thường buồn, hoặc buồn cười, nhưng tựu trung là không có hậu. Sau một tình yêu thường là những cảm xúc rất phức tạp:

Với con gái, chia tay không phải là chỉ mất đi một người con trai và một mối tình.

Nếu bạn vẫn còn chờ đợi một tin nhắn của anh ấy: Thật ngây thơ, chứng tỏ bạn vẫn muốn tin rằng, sau tình yêu là tình bạn.

Nếu bạn ghen tuông cáu kỉnh khi bắt gặp bức ảnh người cũ vui vẻ bên bạn bè mới, đồng nghiệp thân, cô gái lạ: Thật mâu thuẫn, thâm tâm bạn muốn anh ấy phải buồn khổ đau đớn, thế mà bạn muốn anh ấy phải luôn cầu chúc điều may mắn hạnh phúc chóng đến với bạn?

Nếu bạn hãnh diện và kiêu ngạo vì nhanh chóng có bồ mới hay ho hơn người cũ: Thế hóa ra anh người cũ chỉ là “giai đoạn quá độ” trong lúc bạn chưa kiếm ra anh nào tử tế? Thế nếu bạn cũng chỉ là “giai đoạn quá độ” của anh bồ mới mà thôi, thì sao?

Nếu bạn thấy buồn nhưng luôn cầu chúc anh ấy hạnh phúc với những lựa chọn mới: Thực ra bạn đã yêu rất nhiều! Nhiều hơn tất cả những gì bạn đã được nhận!

Nên, đừng buồn. Những đóa hoa cô đơn sẽ nở với mùi hương quyến rũ nhất.

Còn con trai, thường sẽ kết thúc tình yêu bằng cách đi một mình tới quán nhậu mà chiến hữu hẹn, hay đi một mình tới quán cà phê, quán ăn, rạp chiếu phim, chuyến đi chơi mà bạn bè thân hò hẹn. Chàng sẽ đi một mình như thế cho tới lúc, có cô nàng nào đó từ một ngày nào đó lúc cúc đi theo chàng tới mọi chốn. Y như cô người yêu cũ.

Mọi việc thật là đơn giản và ít nhầm lẫn. Nếu sau lúc chia tay, người con trai vẫn còn mân mê chiếc điện thoại chờ tin nhắn hay nhắn tin cho cô bạn cũ, chứng tỏ anh chàng này có vấn đề trong tim hoặc trong đầu óc. Anh quá lụy tình hoặc anh đang mất thăng bằng trong cuộc sống.

Nên, chia tay người yêu thì phải vui lên nào chàng trai. Hãy xóa số di động của cô ấy, và cho những kỷ vật tình yêu vào thùng các-tông mang đem cho ai đó! Bởi đơn giản, một ngày nào đó, có thể tất cả những thứ ấy sẽ làm tổn thương người con gái yêu bạn mai đây, biết không!

Thậm chí, kể cả như thế đi chăng nữa, thì hiếm gì những cuộc giận hờn chia tay, gián đoạn tình yêu trong suốt cả cuộc đời trăm năm và cuộc tình kéo dài gần tám mươi năm ấy? Nếu bạn không học nổi cách chia tay bình yên và tôn trọng nhau, liệu bạn có còn cơ hội để quay trở lại với nhau?Chúng ta chỉ cần đủ mười tám tuổi và đủ mơ mộng, nghĩa là đủ trưởng thành về thể chất và xúc cảm là có thể bước vào tình yêu, nhưng chúng ta buộc phải điềm đạm và lý trí, tức là trưởng thành về tinh thần để chia tay tình yêu. Chia tay là một học phần bắt buộc để ta có được tấm bằng tình yêu. Vì rất đơn giản là, tôi chưa từng được gặp một người nào mà từ bé đến lớn chỉ quen một người, chỉ yêu một người, rồi sống với người ấy đến đầu bạc răng long!

Tôi thậm chí từng chia tay chồng một lần trong một cuộc li hôn đầy thị phi ở nhiều năm về trước. Thế nhưng chúng tôi đều không từng xúc phạm nhau dù chỉ một câu nói nào. Thậm chí chưa từng làm bất cứ điều gì gây khó khăn cho những mối quan hệ xã hội khác của người kia. Và những lúc khó khăn nhất, vẫn xuất hiện để giúp đỡ nếu có thể. Đó chính là lý do mà chúng tôi quay trở lại dưới một mái nhà, và cuộc chia tay đầy thị phi (từ đám đông xung quanh) vẫn là một kỷ niệm đẹp đẽ trong quá khứ. Để có thể nhìn vào đó mà quyết định sẽ sống tiếp trong tương lai như thế nào.

Tôi biết có những vết thương tình yêu không bao giờ hàn gắn được. Có một cô gái đã chia tay người chồng chưa cưới chỉ vì một câu nói sẵng của anh ấy. Cũng có một bạn trẻ nói với tôi rằng, sự lừa dối của cô người yêu cũ mãi mãi là vết thương sâu sắc trong tim, đến mức trở nên nghi ngờ “bọn con gái”!

Tôi chỉ nghĩ rằng, sau lúc chia tay, đúng sai buồn vui gì, hãy để cho tình yêu cũ ngủ yên, được không? Nếu không thể sống tốt với nhau tiếp, thì chí ít, đừng khơi lên mãi những thứ tồi tệ trong quá khứ! Hãy nghĩ ta đã từng yêu, nhưng nếu không có kết quả, thì cũng hãy coi như một lần yêu chơi đỡ buồn!

Vì khi ấy, chúng ta đã vui sướng hạnh phúc biết bao nhiêu!

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Yeu-choi-do-buon/22851.dep

Những điều gái hư dạy bạn

ninaricci_ninaNàng Lọ Lem rốt cuộc ế chồng. Bạch Tuyết chẳng khá khẩm gì hơn, hoàng tử đã cắm sổ đỏ đánh bạc và thường về khuya mang theo mùi nước hoa nồng nặc của gái lạ.

Mọi câu chuyện tình trong cổ tích đều kết thúc bằng hình ảnh hạnh phúc vĩnh viễn: Vượt qua bao khó khăn thử thách, hoàng tử rước công chúa lên ngựa, cả hai đi về nơi hạnh phúc lứa đôi. Từ đó họ sinh con đẻ cái, yêu nhau mỗi ngày.

Nhưng họ hạnh phúc, rồi sao nữa? Thế ai nói Bạch Tuyết và Lọ Lem là những người phụ nữ xứng đáng được nhận hạnh phúc?

Ai nói rằng những nàng công chúa bước ra từ những câu chuyện tình đẹp như cổ tích, sau này cũng sẽ là những bà mẹ dạy dỗ con nên người, mà không đầu độc đàn con trong nước mắt và những lời than thở nói xấu chồng, oán trách đời sống?

 1. Vì sao vua lại cưới phù thủy?

Thế sao bạn không hỏi, vì sao ngàn vị vua trên đời không cưới những người vừa đẹp người vừa đẹp nết như nàng Lọ Lem chăm chỉ và nàng Bạch Tuyết lương thiện tin người, mà lại đi cưới ngay con mụ phù thủy? Hay lộn ngược lại câu hỏi theo hướng khác: Vì sao người thành đạt giỏi giang như vua không cưới bạn? Bạn còn tử tế vạn lần con mụ phù thủy, con mụ mẹ kế kia? Chả lẽ chỉ vì người đàn bà đó đẹp, và người đàn ông tên gọi là vua (xứ cổ tích) tuy có thành đạt nổi danh, nhưng lại là một tay đàn ông ngu muội, mù quáng, dốt nát, dễ bịp?

Câu trả lời thật là cay đắng: Vì phù thủy chính là người tình lý tưởng. Là một người đàn bà tuyệt vời trong mắt vua, còn bạn thì không!

Nếu cổ tích dịch chuyển về thời đại ngày nay, gần hơn một chút, thì mối quan hệ vua – hoàng hậu (mẹ kế) – Bạch Tuyết / Lọ Lem (con chồng) sẽ được diễn giải như sau:

– Đàn ông thành đạt đẹp giai thế mà lấy một bà vợ vừa xấu vừa ghê gớm, thần nanh đỏ mỏ!

– Mụ sếp tôi vừa keo kiệt vừa vô liêm sỉ, chửi nhân viên như hát hay, toàn đặt ra những mệnh lệnh quái dị và ngu ngốc!

– Mình ghét cái con chị tai quái trong phim truyền hình Hàn Quốc tối qua, năm lần bảy lượt hãm hại em gái cùng cha khác mẹ, giờ còn bày mưu cướp luôn cả người yêu của con em nữa mới khốn nạn chứ!

– Không hiểu đến bao giờ sếp mới nhận ra bộ mặt thật của bà trưởng phòng vừa lươn lẹo vừa nhẫn tâm với chị em trong phòng mình?

v.v…

Có vẻ phù thủy ngày nay không bắt bạn ăn táo độc, không cần đích thân ra tay thắt lưng thật chặt cho bạn ngạt thở chết, thậm chí người đàn bà ác cũng chẳng cần đổ gạo lẫn cám cho bạn nhặt mỏi tay, khỏi đi hội vui vẻ gì nữa. Phù thủy ngày nay chỉ ngăn cản đường thăng tiến nơi công sở của bạn, dèm pha bạn ở sau lưng, cướp người chồng tương lai của bạn, khiến cuộc sống của bạn rơi vào trong những vực sâu đen tối khó thở, đau khổ và tức giận.

Bạn ghét họ không? Ghét chứ sao không? Thế ghét rồi làm gì nữa? Nói xấu họ? Chửi họ sau lưng? Chuyển công sở? Đi đánh ghen trong lúc cầm chắc phần thua? Làm một trận cho ra trắng ra đen trước khi vĩnh biệt luôn cái cơ hội làm việc và cơ hội thu nhập này của bạn? Hay ngồi niệm Phật sao cho Bụt hiện lên, bà tiên hiện lên, phép lạ xảy ra để bạn luôn là người lương thiện trong trắng tốt đẹp?

Bạn có nhận ra, tất cả những phản ứng trên của bạn là của một người phụ nữ nhu nhược, kém cỏi, bất lực hay không?

Thế hạnh phúc có xứng đáng đến với một người phụ nữ nhu nhược, kém cỏi, bất lực và không có khả năng làm bất cứ việc gì, không có cả khả năng nổi giận hoặc chửi bậy hay không?

Nếu nàng là người xấu, nàng biết cách trả đũa! Nàng biết cách thu xếp để lên một kế hoạch chinh phục hiệu quả. Tức là, gái hư hỏng xấu xa là người phụ nữ hơn ai hết biết cách triển khai một kế hoạch, dám ước mơ và dám thực hiện, luôn sẵn sàng hành động ở một mức độ tích cực nhất. Nói đơn giản thôi: Không giết được Bạch Tuyết bằng chiếc lược tẩm thuốc độc, thì bà hoàng hậu phù thủy sẽ quay lại với chiếc thắt lưng nghẹt thở!

Không có kết quả, thì phù thủy sẽ quay lại lần thứ ba với quả táo độc trong tay! Không bao giờ từ bỏ mục tiêu, tìm mọi cách để đi tới kết quả là một tố chất tuyệt vời của người phụ nữ mà không một nàng gái ngoan nào học được từ phù thủy cả!

Thế cho nên, Bạch Tuyết và Lọ Lem luôn sẵn sàng để vào vai… kẻ bị hại! Chứ không hề sẵn sàng để vào vai kẻ mạnh, kẻ năng động, kẻ quyền biến, kẻ có quyết tâm, kẻ tìm ra sức mạnh của bản thân ngay từ trong những ước mong chính đáng nhất!

Thì không phải, phù thủy cũng chỉ mong ước cuối cùng là hôn nhân hạnh phúc với vua và đời sống gia đình êm ấm, không có cái gai nào trên đường đời, thế thôi?

Nên đôi khi, có những người phụ nữ là phù thủy trong mắt bạn, chỉ bởi vì bạn không đủ sức mạnh để phòng vệ, vì bạn đã biến mình thành nạn nhân của số phận! Chứ trong mắt người khác, họ vẫn là người phụ nữ có những giá trị nhất định! Ít nhất, họ vẫn khiến một người đàn ông yêu họ tha thiết! Hoặc, họ vẫn là người dẫn đầu, là sếp bạn, là người lãnh đạo mà bạn mãi mãi chạy theo sau lưng! Hãy công bằng với họ để học lấy những điểm mạnh của kẻ mà bạn căm ghét!

2. Sức mạnh của tính nữ:

Tôi tin sức mạnh của phụ nữ không phải là vì nàng đẹp hơn kẻ khác bao nhiêu, hay nàng hiền hơn, lương thiện hơn kẻ khác bao nhiêu. Bởi: Nhan sắc và tính lương thiện là hai sản phẩm vừa không có ai dám bảo hành cho bạn, vừa có hạn sử dụng ngắn hơn ta tưởng!

Sức mạnh của phụ nữ cũng không nằm ở chỗ, nàng hét một câu, bao nhiêu đàn ông răm rắp tuân lệnh theo. Cái việc đó, tiền làm được! Có tiền, đàn bà muốn làm tiên hay làm cú cũng được, ai cãi (ai buồn cãi!).

Mà, ai đẹp bằng Bạch Tuyết, ai hiền bằng Lọ Lem với Tấm? Thế nhưng bi kịch của Tấm với Lọ Lem là luôn chờ đợi một người đàn ông tới mang hạnh phúc cho mình! Chờ bảy chú lùn làm bầu bạn (tất nhiên, tôi không nghĩ nàng có xu hướng tình dục như thế!), chờ hoàng tử cưỡi ngựa tới hôn lên môi, rồi bế lên ngựa, đưa về miền hạnh phúc! Rồi chờ vua cha hay ai đó “xử lý” kẻ ác hộ họ, ồ!

Nên tôi tin rằng, chẳng có vụ nằm ngửa chờ đàn ông tới rước thì sẽ có hạnh phúc! Những người phụ nữ dù lương thiện nhưng bản tính gặp chăng hay chớ như Bạch Tuyết, những người không có kế hoạch và mục đích cho đời mình như Lọ Lem, hẳn cuộc sống gia đình chẳng suôn sẻ gì. Vì họ đã không hề chuẩn bị gì cho đời mình cả! Họ chỉ xinh đẹp và lương thiện thôi, nhưng họ hoàn toàn chưa học được cách để làm chủ cuộc sống của chính mình!

Cái mang lại sức mạnh cho một người phụ nữ, đó chính là năng lực hành động! Bạn có yêu thương tràn đầy trong tim, nhưng yêu thương ấy không thể hiện được ra bằng hành động, thì bạn chỉ là một người yêu bằng mồm! Cuộc sống của bạn sẽ đầy rẫy tính từ nhưng chẳng có mấy động từ!

Hoặc lý tưởng nhất, hãy nghĩ như công chúa nhưng hãy sẵn sàng hành động như một phù thủy chính hiệu! Đừng để những gì tốt đẹp nhất của bạn mãi mãi chỉ nằm yên trong trái tim bạn, đừng ước mơ nữa, hãy lên kế hoạch cho mình đi, y như một phù thủy chính hiệu!

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Nhung-dieu-gai-hu-day-ban/22724.dep

Những điều gái ngoan chẳng bao giờ học nổi

moschino_hippyCó lần ăn trưa cùng một nữ luật sư, chúng tôi trò chuyện về vụ án đang rầm rộ trên báo chí buổi sáng hôm đó, là vụ một vợ nghi phạm đang bị công an tạm giữ, đã bị một kẻ xưng danh công an gọi đến tống tình. Tôi kể một sự kiện trùng hợp, một độc giả nữ gần 40 tuổi năm ngoái đã gửi thư xin tôi lời khuyên, khi chị phát hiện chồng mình thường lợi dụng chức vụ để ngủ với cấp dưới, đòi “hối lộ tình” từ vợ đối tác làm ăn, thậm chí, đòi vợ kẻ nhờ vả phải vào nhà nghỉ cùng thì mới đồng ý “nới” tội cho chồng. Chị nói, cái người đàn ông đã hai mươi năm đầu ấp tay gối, chu đáo yêu thương gia đình, sao quá đáng sợ cái mặt trái gạ tình, kiếm chác dục vọng trong cùng con người ấy. Từ giờ đến cuối đời tôi sẽ sống làm sao, và con cái tôi nếu biết sự thật về bố chúng, sẽ nghĩ như thế nào!

Thế gian này từ cổ chí kim, biết bao nhiêu người đàn bà đã phải lụy phải cầu đủ mọi cách để tìm lối cứu chồng. Nhưng đáng thương hại nhất đâu phải là những đàn bà hiến thân cho đường danh vọng của chồng, chuộc tội cho chồng, giãn nợ hộ chồng, mong vớt tội cho chồng v.v… mà là người đàn bà của cái gã đàn ông có chức vụ quyền thế. Vì một lẽ đơn giản, những người vợ tội nghiệp kia hiến thân thì còn mong cứu được chồng (dù thực sự, trên đời này hiến thân mà cứu được chồng có mấy người, tôi không biết! Tôi không quen họ, và họ cũng chẳng kể tôi nghe!)

Còn những người đàn bà trong vai mệnh phụ, có lẽ, mới chính là người đàn bà chẳng biết làm gì để cứu được ông chồng mình khỏi thói quen đổi chác quyền lợi trên thân xác vợ người khác. Mà nếu họ là đàn bà tử tế, thì trái tim họ không chỉ ghen tuông, tâm hồn họ còn đau đớn và nhục nhã thay cho những việc chồng làm nữa!

Cô bạn luật sư bật cười và nói:

– Còn ai gặp nhiều gia đình mà vợ chạy đủ cửa hỏi tìm cách giải cứu cho chồng bằng những luật sư? Ngày nào tôi chẳng có những cú điện thoại từ vợ những người chồng đang đứng ngồi không yên? Nên nói xin lỗi chứ, sống trong đời này, nhiều trường hợp chỉ gái hư quen thô lỗ, không quen cam chịu mới giữ được mình tử tế đàng hoàng. Gái hư mới biết vả ngay vào mặt những thằng gạ tình. Chứ còn gái ngoan, cứ đắn đo nọ kia, có từ chối cũng chẳng dám chửi thẳng vào mặt, lấy lý do là phải cứu chồng, nhưng cứu chồng thì thiếu gì cách, làm gì có loại cứ nằm ngửa ra là giải quyết được mọi chuyện? Trong trường hợp chạy án theo kiểu gạ tình này, thì gái ngoan mới đích thị là loại đàn bà hư hỏng, vừa hư, vừa hỏng!

Mà tin rằng mình chỉ nằm ngửa ra là giải quyết được mọi chuyện, đích thị là cách nghĩ của gái ngu, chứ không phải gái ngoan! Những ông chồng có vợ chạy án kiểu đó, thì chỉ có nặng tội và nặng nợ đời hơn mà thôi! Bây giờ năm trăm nghìn một cái máy ghi âm, một triệu đồng một cái máy ảnh, lôi bằng chứng gạ tình ra tòa khó gì! Muốn cứu chồng sao không chọn đường đàng hoàng mà đi?

Nghĩ cũng phải! Nhưng nói thế cũng nghiệt ngã quá cho những phận đàn bà, tình thâm nghĩa nặng, chết thay cho chồng con cũng còn sẵn lòng, nữa là…

Cô bạn tôi nói:

– Lật lại vấn đề nhé: Thế có anh chồng nào muốn mang vợ ra để tế thay cho tội mình không? Có ông nào nợ đầm đề thì đi trốn nợ chứ mấy ai thảy bà vợ ra ngủ gán nợ? Hay ngay cả ở trong tù vẫn hy vọng vợ còn ở ngoài chờ mình, không léng phéng với ai, với bất kỳ lý do gì? Tớ đã vào trại tạm giam gặp bao nhiêu thân chủ, không ai muốn mình đã phạm pháp, mất quyền công dân, lại còn mất luôn cả hậu phương, gia đình tan nát! Xong, xem từ phía lý lẽ của kẻ gạ tình. Trên đời này đàn ông có thể mang tiền ra để dụ dỗ đàn bà lên giường. Có thể mang thuốc mê, thuốc kích dục ra để lôi đàn bà lên giường. Có thể mang đám cưới và hôn nhân tương lai ra để dụ được người yêu lên giường. Cũng có thể mang chức vụ, quyền lợi ra hứa hẹn để dắt được gái tham lên giường. Thế nhưng mang luật pháp và quyền lực ra làm thuốc gây mê để dụ đàn bà có chồng, to gan thế chẳng sớm hay muộn cũng bị xử lý. Vấn đề chỉ là, chính những bà vợ cố tình tin rằng, đó là một thứ thuốc mê chính hiệu! Và mình lên giường là vì mình yêu chồng!

Đọc truyện Kiều năm lần bảy lượt, xem mãi tấm gương “bán mình chuộc cha” của nàng Kiều thì cũng cứ coi đó là giải pháp của lịch sử, của văn chương, của một ước lệ về nếp nhà, tình nghĩa, chữ hiếu chữ trinh trong văn vở. Nhưng đời nay mà cứ nhăm nhăm nghĩ rằng, bán mình chuộc cha được thì hiến mình cứu chồng cũng được, nhảm nhí hết sức. Làm gì có chuyện, lấy cái hành vi phạm pháp này để giải quyết được cái rắc rối kia?

Cho nên, đừng vội chê những người đàn bà đành hanh đanh đá, lắm chiêu. Cũng đừng vội ngợi khen những người đàn bà biết cắn răng nhịn nhục hy sinh vì chồng con. Nhiều khi ngoan quá hóa dở hơi, à quên, không phải dở hơi mà là hơi dở.

Vì, đàn bà, có những thứ trong đời, như phẩm giá, thì không thể nào hy sinh được, dù với bất cứ lý do gì.

Trang Hạ

2013

http://www.dep.com.vn/Cookies-tra-chieu/Nhung-dieu-gai-ngoan-chang-bao-gio-hoc-noi/22647.dep

Đàn bà đích thực