Sự trớ trêu của nhan sắc

Có một người bạn nói với tôi rằng, mỗi người phụ nữ sẽ có sức hút ở một mặt nào đó. Và người quý mến cô ta là người nhìn thấy điều đó, bị hấp dẫn bởi cái điểm đó.

Tôi bỗng nhiên, ngay trong khoảnh khắc đó, nhớ lại tất cả những gương mặt xinh đẹp tôi đã gặp suốt mười lăm năm qua.

Vì sao lại là những gương mặt xinh đẹp?

1. Gương mặt tình nhân và gương mặt phu nhân:

Tôi nhớ thời điểm đúng mười lăm năm trước, khi tôi chỉ là một tay chạy lông bông đi đếm giầy tại một xưởng gia công liên doanh của công ty giầy Hiệp Hưng, tôi đã gặp rất nhiều người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Không hiểu sao đều là những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đến mức đám thợ gái trong xưởng phải ngoái nhìn cả cái khoảng không nơi họ vừa đi khỏi. Những cô gái trẻ, đẹp từ cái liếc mắt trở đi, đẹp từ một cái vẫy tay, một dáng đứng yêu kiều, một sợi tóc tơ xõa xuống trán, hay ngay cả bầu không khí bao quanh những cô ấy cũng duyên dáng.

Họ đều là tình nhân của những ông chủ Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật Bản. Là thư ký kiêm tình nhân. Là trợ lý kiêm tình nhân. Là tình nhân kiêm thư ký.

Họ biết ngoại ngữ đủ giao tiếp, nhưng nhan sắc thì lộng lẫy, trang điểm và ăn mặc sang trọng, trang sức tinh tế. Những người đẹp đi duyên dáng như một dòng nước chảy, đứng yên kiều diễm như một làn hương. Tôi nghĩ chắc chắn tôi không phải là người duy nhất thầm ghen tị mỗi khi nghĩ đến những cô gái có nhan sắc hút hồn người ấy.

Mỗi buổi sáng, tôi đều dận đôi giày vải chạy đi chạy lại trong những kho hàng và dây chuyền sản xuất, chạy theo các mệnh lệnh của các người đẹp đứng bên các ông chủ ngoại. Thực chất những cô thư ký tình nhân cũng không cần ra lệnh, hay nói bất kỳ tiếng nào. Bởi chúng tôi luôn biết cần làm gì vào lúc nào, chủ thường chọn kiểm những cái gì trong mỗi mã hàng. Và trong đầu luôn có ý nghĩ, vì sao có những người phụ nữ sinh ra đã xinh đẹp đến thế, phải chăng chính nhan sắc của họ đã khiến họ đang đứng ở vị trí được đại gia ưu ái, và nhan sắc cũng khiến những người phụ nữ còn lại còng lưng bên máy khâu giầy mười bốn tiếng một ngày?

Nhưng có một điều cực kỳ đặc biệt, bà vợ thực sự của những ông chủ ngoại kia, thỉnh thoảng cũng xuất hiện ở công ty tôi vào buổi chiều. Họ tay hòm chìa khóa, đi làm công nợ, họ thường xuất hiện một mình mà không đi cùng chồng, làm việc với kế toán trưởng hoặc giám sát những đơn hàng xuất nhập giữa họ và công ty tôi. Họ mới là người đàn bà có quyền lực, giữ tiền và giữ ông chồng thành đạt kia. Họ có người là Hoa kiều, có người là ngoại kiều, cũng có người là người vợ Việt trăm phần trăm, nhưng đều năng động quyền biến, đều có địa vị bà chủ vững chắc.

Và họ có điểm chung là nhan sắc đều xấu, những bà vợ buổi chiều xấu vô kể nếu so với cô tình nhân buổi sáng đứng bên người đàn ông. Những bà vợ đại gia có nhan sắc trung bình, mũi to, mặt tròn xoe, hoặc mũi tẹt, lùn, gò má đầy, bàn tay thô hoặc béo, ngoại hình tầm thường, nhan sắc đạt điểm 5/10 là may. Có bà chủ tính nết thuần hậu, cũng có bà ghê gớm sắc sảo, nhìn nhân viên chúng tôi bằng nửa con mắt.

Rất nhiều lần chúng tôi chỉ ngồi bàn về nhan sắc của những phụ nữ làm bồ và làm vợ của những ông chủ. Và đều không hiểu vì sao, những cô nàng xinh đẹp kiều diễm kia không thể trở thành phu nhân? Cũng không hiểu vì sao, người đàn ông thành đạt không đổi vợ? Dù rõ ràng, họ có trong tay cả hai người đàn bà. Và nói như một người bạn tôi, đàn ông chỉ cần hô “Đằng sau quay, một hai bước đều!” là người đàn bà đứng sau lưng bỗng nhiên đổi địa vị lên đầu.

Nếu như đàn ông muốn.

Nhưng mãi mãi chúng tôi không bao giờ giải mã được bí ẩn của những người đàn bà đứng ở vị trí phu nhân và tình nhân. Nếu chỉ là nhan sắc, hình như không đủ để tình nhân thành phu nhân. Nếu chỉ là vấn đề người đàn bà nào đến trước trong đời người đàn ông giàu có, cũng chưa hẳn. Bởi hôn nhân chắc chắn không phải là mối quan hệ kiểu xếp hàng thời mậu dịch, hết lượt tôi sẽ đến… nàng!

Nếu nói về hạnh vận, may mắn, cũng chưa hẳn, bởi nếu người đàn bà tình nhân may mắn, họ đã chẳng phải làm tình nhân, mà đã là phu nhân, họ đã không phải trở thành bình hoa di động, mà có thể còn sưu tập được một đám đàn ông đẹp vây quanh làm đồ trang sức mới đúng.

Nếu nói rằng đó là phúc phận, thì hơi mê tín quá. Nhưng đàn bà có nhan sắc mà không có phúc phận, thì chỉ gặp nổi những người đàn ông cho bạn được mọi thứ trừ… cuộc đời anh ta. Thế nhưng, cái người đàn bà nắm được cả tiền lẫn cuộc đời của người đàn ông, có phải là người có phúc không?

Tôi nghĩ, có lẽ cũng không. Bởi chúng tôi tuy là gái văn phòng nghèo và không địa vị, nhưng vẫn kín đáo thương hại những phu nhân đại gia đeo nhẫn đính hột ngọc lớn trên tay, thảng hoặc chạy qua văn phòng tôi vào những buổi chiều công nợ. Họ có mọi thứ nhưng hình như họ thiếu một đôi thứ quan trọng nhất đời.

2.Tướng mạo có làm nên hạnh vận?

Cái điều làm tôi bỗng nhiên nhớ đến nhan sắc của người phụ nữ trong mắt một người đàn ông, là bởi sự liên tưởng bất ngờ:

Phải chăng chính người đàn ông đã nhìn thấy trong người đàn bà này cái đẹp hài hòa và quyền biến năng động của một người tay hòm chìa khóa, và nhìn thấy trong người đàn bà kia sức hút nổi bật và mãnh liệt của một tình nhân? Và vì thế, bằng ưu thế của giống đực, chính người đàn ông đã lựa chọn người phụ nữ làm vợ và người phụ nữ làm tình nhân, mà không phải ngược lại?

Phải đó là lý do mà chúng ta đã yêu một người này, sẽ cưới một người kia, và làm bạn tri âm với một người nào khác? Bởi thế nên, có nhiều người phụ nữ đã đồng ý làm vợ người đàn ông yêu cô tha thiết. Mà đàn ông thì ngược lại, đã yêu người phụ nữ nào làm anh ta có thể yêu, chứ không phải nhận lời một cô nàng si tình nào đang săn đuổi anh ta.

Việc nhận ra tố chất nội tại và phù hợp của một phu nhân trong một nhan sắc tầm thường chắc chắn khó hơn nhiều việc nhận ra một người đẹp nào đó mà đàn ông muốn có làm tình nhân. Bởi cái đẹp tình nhân hình như đã thể hiện ra ở bề ngoài, ở những dáng đi yểu điệu duyên dáng, ở những mắt đẹp tóc đẹp và dáng người mỹ miều. Hình như nhan sắc mất rất ít thời gian để chinh phục đàn ông, còn đàn ông lại mất không ít thời gian để lựa chọn được ra phu nhân của mình.

Hoặc đơn giản, người đàn ông nhìn thấy được năng lực của phụ nữ: Người này sẽ cai quản tốt lãnh địa cho chồng, vượng phu ích tử, sẽ chung thủy hầu hạ dạ vâng. Còn người kia có khả năng yêu nhưng chẳng bao giờ có khả năng làm vợ, tay hòm chìa khóa. Người đàn bà này phải giữ bằng hợp đồng hôn nhân, người đàn bà kia phải giữ bằng yêu.

Và vì thế, sự lựa chọn của một người đàn ông sẽ làm nên số phận một người đàn bà.

Tôi thấy sao chua chát quá.

nước hoa Vera Wang - Love struck

Mười hai năm sau, tôi gặp lại một trong số những cô tình nhân – thư ký ngày đó, giờ đã là phó tổng giám đốc của một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, trong một khu công nghiệp ở ngoại thành TP.HCM. Chị không nhận ra tôi, tôi càng không nhắc rằng, tôi đã từng gặp chị thuở hàn vi. Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm trong bữa tiệc do Hiệp hội doanh nhân Đài Loan tổ chức mừng năm mới. Tôi khen chị đẹp quá, thật có dáng bà chủ, phu nhân, đàn bà trở thành đại gia như chị cũng không nhiều, nhất là đàn bà đẹp, bốn mươi rồi vẫn xinh đẹp trẻ trung hơn tuổi thật rất nhiều. Chị khiêm tốn nói, tôi may mắn gặp được những người đàn ông là đại gia thực sự. Từ những mối quan hệ kết giao ấy, mới gây dựng được sự nghiệp bây giờ. Nếu không nhờ vào quan hệ rộng rãi, cũng như bao nhiêu vất vả kinh doanh, làm ăn, thì tôi có xinh đẹp tới mấy rồi cũng sẽ kết thúc ở vai trò một bà nội trợ cho một ông đại gia nào đó, họ cho gì, mình có nấy, mà thôi.

Thì ra, vào cái thuở hàn vi, khi người khác ngưỡng mộ vị trí “tình nhân của đại gia” thì có lẽ, chính những cô tình nhân đã linh cảm được kết cuộc của thế thái nhân tình. May mắn thì chiếm được ghế phu nhân của đại gia, kém may mắn thì bị thay như thay áo, khi đã hết hấp dẫn. Và vì thế, cô tình nhân đã có những lựa chọn của riêng mình, tìm cách vươn tới một quyền lực khác thực sự của cô, trong lúc người khác tưởng cô đang ăn bám nhan sắc.

Hay nói một cách khác, chính sự lựa chọn của người phụ nữ đã làm nên số phận của cô ấy, chứ đâu hẳn chỉ bởi tướng mạo, nhan sắc, số phận?

Người đàn bà than thở sao mình luôn gặp tình trái ngang, ai biết về bản chất, đó là người đàn bà luôn lựa chọn yêu người đã có vợ?

Người đàn bà than sao mãi tình duyên lận đận, ai nhận ra đó là người đàn bà đã từ chối bao cơ hội yêu thương khác, mãi marathon một mình trên con đường tìm người đàn ông không tỳ vết?

Người đàn bà nào sinh ra đã có số làm vợ bé? Kể cả đàn ông có rắp tâm lừa chị đi nữa, thì khi nhận ra trớ trêu, sao không rũ áo ra đi tìm lấy thứ chính đáng thuộc về mình, mà lại cam chịu rồi than thở về kiếp chồng chung?

Sự lựa chọn của người phụ nữ mới là đấng toàn năng cho đời đàn bà, chẳng trách các cụ vẫn nói câu, đức năng thắng số. Hạnh vận của đời không thể biến không thành có, nếu người phụ nữ chẳng xắn tay áo lên lựa chọn, và mỗi lựa chọn ở khoảnh khắc quyết định sẽ dẫn cuộc đời ta đi về một tương lai khác nhau.

Có người đàn bà biết cách biến chồng thành đại gia, còn người đàn bà khác biết cách biến đại gia thành chồng. Cũng có người đàn bà biết cách tạo ra các triệu phú bằng cách kết hôn với các tỷ phú và sau đó, xài chồng như xài tiền.

Đó mới là sự trớ trêu của nhan sắc.

Trang Hạ

2012

Chàng nói!

Chàng nói rằng chàng rất ngưỡng mộ mình, chàng xin một cái hẹn. Mình từ chối đôi lần thì chàng đi vòng đường khác, chàng “tác động” qua một con đường vòng quanh từ đồng sự cho tới người thân, mình bảo, ừ thôi thì gặp, mình đã gặp vô số người ở quán cà phê, thêm một người nữa, có sao đâu! Vả lại, dù chưa từng liên hệ lần nào một cách trực diện với tâm hồn chàng, như chat, email, blog, thì bảo chứng của người thân cũng làm mình nghĩ, chắc người này không đến mức độ là kẻ làm mất thời gian của mình. Biết đâu thêm một cơ hội hợp tác cho cả hai!

Chàng bèn hẹn ở một quán cà phê sang trọng bậc nhất giữa trung tâm thành phố. Lần gặp thứ nhất, chàng không có mấy thứ khiến mình quan tâm, vì gần đây, mình chỉ quan tâm đến những thứ khiến mình nuôi được lũ con, mình không quan tâm tới việc chàng thực sự đúng với câu tả “mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao”, vây quanh là hàng hiệu, phong cách thượng lưu. Những cái đó, mình từng thấy nhiều người cố mà có được. Còn những thứ trong tâm hồn và quan điểm, thì nhiều người cố lắm cũng chẳng có được.

Chàng hẹn tiếp lần thứ hai, mình rất bất ngờ. Trong thâm tâm thầm nghĩ, còn gì mặn mà hơn để nói với nhau lần nữa? Nhưng chàng lần này tinh tế hơn, chàng bảo, cho mình chọn địa điểm, mình bảo ừ thì mình luôn ngồi quán cà phê, chàng đỡ lời qua điện thoại, đề nghị chọn quán X. Lại là một quán cũng có thể gọi là đẹp nhưng không giúp cho câu chuyện đỡ đãi bôi hơn.

Tâm điểm là, từ lúc ngồi xuống cho đến lúc đứng lên, mình không hề gọi một tách cà phê nào. Vì mình chỉ định ngồi xuống nói chuyện mươi lăm phút cho phải phép lòng hâm mộ của chàng, hơn nữa, mình phát hãi X. kể từ khi nó khuyến mãi chuột chết bọc bánh ngọt cho khách. Nếu có phải bước chân vào quán X. là đủ hiểu, mình đang miễn cưỡng chiều ý ai đó mà thôi.

Chàng không bận tâm việc, ngồi uống cà phê và ăn bánh ngọt một mình trước mặt mình.

Xong đứng lên chia tay, mình chả để người như thế ở lâu trong tâm trí mình, ra đến bãi giữ xe, mình đã quên mình vừa gặp ai.

Bất ngờ là tuần trước, chàng lại hẹn gặp mình ở quán trong Sài Gòn, ôi giời! Chàng nói, được biết mình vào SG công tác, đằng nào mình cũng vào đây rồi, thôi để chàng mời mình một tách cà phê SG cho phải phép chủ nhân thành phố mang tên người! Mình bảo đang bận ký tặng sách ở ngoài Hội sách. Chàng nói, xong hãy đến quán cà phê rất sang trọng abc ở gần gần Hội sách, gặp nhau một lúc thôi! Chàng nói, chàng có cái gì đó muốn bàn với mình!

Hóa ra, một loạt những quán sang trong nam ngoài bắc đều là khách hàng ruột của chàng, vì thế, có những quán chàng được miễn phí mọi đồ ăn thức uống tại đó, có quán chàng chỉ phải trả một phần tượng trưng, có quán chàng nắm quyền PR thương hiệu và mọi event tại đó. Vì thế, chàng luôn lựa chọn những quán ấy để gặp mình.

Nhưng mấu chốt là, hình như chàng chỉ được ưu đãi cho bản thân, vì thế, chàng hạn chế những lực lượng “ăn theo” như mình. Dù mình chưa từng có ý định ấy.

Và lần gặp thứ ba này, chàng vẫn điềm nhiên rung đùi ăn bánh và uống cà phê trong khi mình không hề có bất cứ thứ gì trước mặt. Mình hoàn toàn không bận tâm điều đó, bởi nếu mình muốn gì, mình tự lựa chọn cái đó, và mình đang lựa chọn là không muốn uống cùng chàng một tách cà phê. Xong câu chuyện, mình đứng lên.

Nhưng, thật bất ngờ, chàng gọi phục vụ lại thanh toán và nhân tiện, lúc đưa thẻ VIP, chàng ngó vào hóa đơn và giật mình thảng thốt hỏi mình:

Ôi, Trang Hạ không gọi gì sao?

Mình tá hỏa vì hóa ra phải nhìn vào dòng thanh toán số tiền, chàng mới biết là mình không hề dùng gì, còn từ nãy đến giờ (thậm chí từ lần trước đến lần này, từ năm ngoái tới năm nay) chàng luôn nhìn vào mình ngồi trước mặt mà như nhìn vào hư không.

Ấy thế mà, cớ để chàng gặp mình lần thứ ba, là “mời Trang Hạ một tách cà phê SG cho phải phép chủ nhân của Thành phố!”

Tự nhiên nhận ra, luôn dẫn vào những quán chàng được khuyến mại và ưu đãi không phải là không có lý do. Luôn đưa ra những câu chuyện nửa vời, những ý tưởng nửa vời cũng không phải là không có lý do. Và bỗng nhiên mình liên tưởng, những gì hào nhoáng ở bề ngoài, xe đẹp và đồ hiệu của chàng, liệu có phải cũng chỉ là một sự tận dụng của những khách hàng ruột giá rẻ nào khác của chàng?

Nhưng mình, dù chàng nói gì, mình cũng sẽ kiên quyết không cho chàng bất cứ thứ gì giá rẻ, dù chỉ là sự thiện cảm khuyến mãi và sự lịch thiệp phải phép.

Nên mình viết bài này, như một bài tập thực hành của khóa biên kịch, giáo viên đòi mình phải làm một bộ sưu tập những tính cách, sau này đưa vào phim truyền hình mì ăn liền. Chà chà!

Có mỗi chàng này là tuy tiêu tiền mẹ, nhưng luôn mời mẹ cùng ăn + uống + chơi + nhảy chồm chồm.